Mất mặt quá…
Lý Thiệu Minh hóa đá mất ba giây, sau đó anh đưa tay về, lấy tay phủi bộ âu phục, thấy tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn mình, khuôn mặt dầnđỏ ửng lên.
Hàn Bân không hề nhìn anh, giờ phút này trong mắt hắn chỉ có Hiên Tịnh Vũ.
Hắn nắm lấy bàn tay phải trắng nõn của cô, chăm chú nhìn cô rồi nói: “Đã ba tháng rồi anh không gặp em, em gầy quá”.
“Tôi vẫn khỏe…”, Hiên Tịnh Vũ lạnh lùng nhìn Lý Thiệu Minh trước mặt, khuôn mặt cô dần nở nụ cười.
“Do Tiểu Bình An làm em mệt sao, anh có thể chăm hộ em mà”, Hàn Bân rất thích Hiên Tịnh Vũ, lúc hắn nhìn cô, giọng điệu trầm lắng ân tình đến khó mà diễn tả nổi.
“Tiểu Bình An rất ngoan, con bé không làm tôi mệt mỏi gì hết”, Hiên Tịnh Vũ mỉm cười.
“Hay do đồn cảnh sát bận rộn quá? Tiểu Vũ, anh biết em thích làm cảnh sát, nhưng dù sao em cũng chỉ là một cô gái.
Công việc ở đồn rất nguy hiểm và khổ cực, không phù hợp với em.
Thật ra em cần tìm một người chồng phù hợp, để người đó chăm sóc em”, lời của Hàn Bân chan chứa cảm xúc.
“Ha ha…”, bị Hàn Bân nhìn chăm chú đầy tình cảm, Hiên Tịnh Vũ cười ngượng.
“Cô ấy có chồng rồi”.
Đột nhiên, Lý Thiệu Minh nhẹ nhàng gạt tay Hàn Bân đang nắm lấy tay Hiên Tịnh Vũ ra, anh xoay người nắm bàn tay mềm mại như nước của cô, đứng cùng chỗ với cô, ánh mắt lạnh như băng nhìn Hàn Bân.
Anh biết Hàn Bân là anh trai của Hàn Phi Phi, trong khi Hàn Phi Phi là bạn thân nhất của Hiên Tịnh Vũ, nên quan hệ giữa Hàn Bân và Hiên Tịnh Vũ chắc cũng khá thân thiết.
Là chồng của cô, anh cho phép Hiên Tịnh Vũ kết bạn, cho phép cô lịch sự bắt tay với người khác.
Nhưng Hàn Bân xem thường anh, coi anh như không khí, còn công khai quyến rũ vợ anh, khiến trong lòng anh không hề vui vẻ chút nào.
Anh không thể đợi đến khi bữa tiệc đấu giá từ thiện bắt đầu, anh sẽ lập tức lấy một tỷ để sở hữu thanh sắt đó, để chứng tỏ thực lực của mình và cho mọi người biết rằng anh là người đàn ông giàu có và quyền lực nhất ở đây.
Hiên Tịnh Vũ là của anh, không ai có tư cách tranh giành với anh.
“Anh là ai?”, thấy Lý Thiệu Minh tự nhiên xuất hiện, ánh mắt Hàn Bân lộ vẻ không vui.
Hàn Bân, là học trò của Thanh Phong – minh chủ võ lâm tỉnh Liêu, là cháu trai của Hàn Uy Phong – ông trùm của khu quân sự, còn bố hắn là chủ tịch thành phố, thành tích rất ưu tú, không tới hai năm nữa sẽ trở thành phó chủ tịch tỉnh, có tiếng nói vô cùng quan trọng trong tỉnh.
Ở buổi đấu giá hôm nay, hắn là một trong những người xuất sắc nhất của thế hệ trẻ.
Ở đây, hắn nhận mình thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Thấy Lý Thiệu Minh vẫn nắm tay Hiên Tịnh Vũ, lòng hắn trùng xuống, sắc mặt cũng tái nhợt.
Hiên Tịnh Vũ đã có bạn trai sao?
Tên trai bao này có tài cán gì, sao có thể theo đuổi được Hiên Tịnh Vũ ở trước mặt hắn?
“Tôi là chồng cô ấy”, Lý Thiệu Minh mỉm cười, ánh mắt lẳng lặng nhìn Hàn Bân.
“Gì cơ?”
Nghe thấy vậy, cơ thể Hàn Bân run lên một cái.
Hắn nhìn Hiên Tịnh Vũ đầy vẻ kinh hãi.
Tiểu Vũ có chồng rồi?
“Không sai, chúng tôi đã kết hôn được nửa năm rồi, quan hệ giống y như những cặp vợ chồng khác.
Anh là bạn tốt của Tiểu Vũ, tôi cũng không ngại chuyện hai người là bạn, nhưng nếu anh theo đuổi cô ấy, thì e là anh không được toại nguyện.
Vì chúng tôi chuẩn bị sinh đứa con thứ hai rồi, cho Tiểu Bình An một đứa em trai nữa”, Lý Thiệu Minh nắm tay Hiên Tịnh Vũ, tay còn lại kéo Tiểu Bình An đang đứng bên cạnh cô.
“Cái gì?”, Hàn Bân trợn tròn hai mắt.
Lý Thiệu Minh đã quyết định, tối nay dù phải bỏ ra bao nhiêu tiền, sẽ phải lấy bằng được thanh sắt mà Bích Tỷ đưa cho Hàn Phúc Giả đấu giá.
Ở trong phòng khách, anh nhìn thanh sắt kia với vẻ khó chịu, nên dứt khoát đi ra ngoài để giết thời gian, hi vọng buổi đấu giá từ thiện sẽ bắt đầu nhanh một chút.
Hiên Tịnh Vũ, Tiểu Bình An, Đoàn Bội Bội, Heo Rừng và Cuồng Phong đều đến theo anh, thấy anh không có ở trong phòng khách nên bọn họ thấy thật nhàm chán, lúc Lý Thiệu Minh đi ra, bọn họ cũng theo sau anh ra ngoài.
Bây giờ mọi người đang ở đại sảnh, lúc Lý Thiệu Minh nói ra mối quan hệ giữa anh và Hiên Tịnh Vũ, không ít người không biết mối quan hệ này, họ đều nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc.
Trần Tử Phong, Lâm Thi Nhã và Dương Siêu thấy Lý Thiệu Minh ghen tuông với Hàn Bân thì cũng vô cùng hãi hùng.
Hàn Bân là cậu ấm cao cấp nhất trong buổi tối ngày hôm nay, Lý Thiệu Minh sao mà tranh giành với hắn được.
Ba cô bạn của Đoàn Bội Bội, trừ Thẩm Sơ Hạ thì còn hai người nữa, nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt đẹp cũng mở to ra.
Lý Phong này điên thật rồi, dám tranh cãi với cậu Hàn sao? Mà cô gái bên cạnh anh ta rất đẹp, cái tên biến thái như Lý Phong sao lại tìm được cô gái đẹp như vậy?
“Lý Phong, anh nói ít thôi”, Hiên Tịnh Vũ bị Lý Thiệu Minh kéo tay, cô không nhịn được muốn thoát ra, nhẹ nhàng véo thắt lưng của anh.
Quan hệ trước đây giữa cô và Lý Thiệu Minh, chỉ có người nhà cô, với Hàn Phi Phi và Đoàn Bội Bội biết.
Anh ta không xứng, nên cô cố tình giấu giếm mối quan hệ này đi, nguyên nhân đầu tiên là sợ mất mặt.
Anh ta nhỏ hơn cô hai tuổi, cô không muốn để người khác biết cô cưới một người đàn ông còn trẻ hơn cô hai tuổi, đó là nguyên nhân thứ hai.
Bây giờ ngày càng nhiều người biết mối quan hệ giữa cô và Lý Thiệu Minh, cô cũng không còn để ý đến chuyện giấu giếm mối quan hệ này nữa.
Trước giờ cô không coi thường Lý Thiệu Minh, cũng chẳng xem thường gia cảnh hay tính cách nhỏ mọn thô bỉ của anh.
Bây giờ Lý Thiệu Minh ngày càng giỏi, trong lòng cô đã chấp nhận anh rồi.
Tiếc nuối duy nhất là cô cưới một người đàn ông trẻ hơn cô hai tuổi.
Cô không ngại chuyện Lý Thiệu Minh nói ra quan hệ hai người họ với Hàn Bân.
Nhưng tối nay đông khách tụ tập, cô không muốn thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng Lý Thiệu Minh vì cô mà nổi máu ghen, điều này khiến trong lòng cô thấy khá ngọt ngào.
Hai gò má hơi đỏ, Hiên Tịnh Vũ cố gắng chịu đựng sự xấu hổ khi bị mọi người nhìn chằm chằm, nói với Hàn Bân đang tái nhợt: “Lý Phong đúng là chồng tôi, tôi kết hôn với Lý Phong rồi.
Trước đây tôi không muốn để mọi người biết chuyện này, nên cũng giấu anh, rất xin lỗi anh.
Tôi chỉ là bạn tốt của anh, hi vọng chúng ta vẫn là bạn.
Anh huấn luyện ở tỉnh Liêu chắc rất vất vả nhỉ? Anh hãy về nhà nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi trước đây”.
Hàn Bân vẫn trợn mắt nhìn Hiên Tịnh Vũ, nỗi khϊế͙p͙ sợ trong lòng vẫn còn nguyên, nhìn cô mà không nói nổi câu nào.
“Chúng ta đi thôi”, Hiên Tịnh Vũ cau mày nhìn Lý Thiệu Minh rồi bất đắc dĩ nói.
“Ừ”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
Anh cùng với Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An nhanh chóng đi sang bên khác.
Heo Rừng và Cuồng Phong cùng đứng ở góc của bữa tiệc.
Cuồng Phong ngậm một điếu thuốc, lạnh lùng nhìn Hàn Bân đang tái nhợt cả mặt.
Trong đầu thầm nghĩ, nếu tên ranh kia dám ỷ vào gia thế bản thân mà làm gì xằng bậy, hắn sẽ không ngại dạy dỗ tên ranh đó ngay tại bữa tiệc này khiến hắn bị bẻ mặt.
Heo Rừng thì không lo lắng chuyện Hàn Bân sẽ làm gì Lý Thiệu Minh.
Lúc này Lý Thiệu Minh là thần tượng của anh ta, là vị thần trong lòng anh ta.
Anh ta quay đầu lại thấy có miếng bánh ngon, nghĩ ngợi một lát, sau đó cầm miếng bánh cho vào miệng.
Do Lý Thiệu Minh và Hiên Tịnh Vũ đi ra ngoài, nên mọi người nhìn Hàn Bân một lúc, thấy hắn và Lý Thiệu Minh không có xung đột gì thì lại quay đi.
Chỉ có Thẩm Sơ Hạ đứng bên cạnh Đoàn Bội Bội và hai cô gái còn lại đang trò chuyện ríu rít, nhỏ giọng nói: “Bây giờ Lý Phong làm loạn lớn rồi, dám chống đối lại cậu Hàn, không sợ bị cậu Hàn trừng trị cậu ta à”.
“Lúc đi học, Lý Phong là cái túi trút giận của trường mình, bị Hàn Vũ Triết bắt nạt suốt ngày.
Không biết đắc tội với cậu Hàn xong, cậu Hàn có gây rắc rối với cậu ta không”.
“Bội Bội, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với Lý Phongthế? Sao cậu ta lại như mấy tên tiểu nhân bỉ ổi, phách lối ngạo mạn như vậy?”, Thẩm Sơ Hạ giật mình hỏi Đoàn Bội Bội.
“Lý Phong xảy ra chuyện gì thì mình không rõ, nhưng hiện tại anh ta có thực lực như nào, lát nữa buổi tiệc đấu giá từ thiện bắt đầu, các cậu sẽ rõ”, sắc mặt Đoàn Bội Bội rất khó coi.
“Buổi tiệc đấu giá từ thiện? Chẳng lẽ cậu ta tới đây để tham gia buổi tiệc này sao? Bội Bội, cậu đừng nói dối, nghe nói buổi đấu giá hôm nay sẽ đấu giá rất nhiều món đồ cổ, mỗi món ít nhất cũng phải vài trăm nghìn, có món bán với giá mấy triệu, cậu ta mua được sao?”, Thẩm Sơ Hạ bật cười.
“Bội Bội, Hàn Triết Vũ tới”, đột nhiên một cô gái chỉ hướng cửa ra vào của phòng khách, sắc mặt tái nhợt, đưa tay che miệng.
Đoàn Bội Bội vội nhìn ngay ra cửa, quả nhiên nhìn thấy Hàn Vũ Triết – người thường xuyên bắt nạt Lý Phong hồi đi học.
Lúc này, Hàn Vũ Triết đang mặc bộ âu phục thẳng thớm, đứng cùng một cô gái rất xinh đẹp.
Bên cạnh cô gái có mấy người vệ sĩ, khí chất cô gái rất tao nhã.
Đây là một quý cô đẳng cấp trong tỉnh, ngang cấp bậc với Hàn Bân.
Khi Hàn Vũ Triết châm thuốc và vuốt nhẹ mái tóc ngắn đã xịt gôm, mắt hắn lập tức sáng lên khi nhìn thấy Lý Thiệu Minh đang đứng mỉm cười trò chuyện với Hiên Tịnh Vũ.
Đó không phải là Lý Phong, bạn học bị minh bắt nắt hay sao?
Cuối cùng tao cũng tóm được mày rồi.
Thấy Lý Thiệu Minh, Hàn Vũ Triết dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ nhẹ môi một cái, khuôn mặt hắn nở nụ cười bỉ ổi….