CÔ VỢ CỦA ÔNG TRÙM ÂU MỸ
#Chương_91
Một lúc sau anh bước ra từ phòng tắm trên người là một bộ đồ ngủ nhẹ nhàng thoải mái. Nhìn cô đang nằm trên giường nhìn mình anh chợt nhếch môi cười nhẹ.
-" Sao em không nghĩ ngơi đi?". Anh đi lại giường ngồi xuống và vuốt tóc cô.
-" Em nhớ anh". Cô nói rồi vòng tay ôm thắt lưng anh. Lúc này anh chỉ biết nhếch mép cười nhẹ người con gái của anh đáng yêu thật.
-" Nếu sau này không còn anh thì em sẽ thế nào?". Anh nhìn cô nói ánh mắt hiện lên tia ấm áp vô cùng.
-" Em sẽ quên anh và tìm một người khác". Cô nói rồi quay mặt sang hướng khác.
Anh thấy cô như thế liền nằm xuống cạnh cô, nhân cơ hội kéo cô ôm trọn vào lòng. Cuối xuống hôn nhẹ mái tóc của cô.
-" Sao thế?". Anh nhìn cô hỏi bàn tay vuốt nhẹ mái tóc của cô
- " Em không cho anh nói những lời như thế nữa. Em rất sợ sẽ mất anh". Cô nói rồi nhìn anh nước mắt bất chợt chảy ra.
Anh gật đầu rồi dùng tay âu yếm lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
- ----------------------------------------------------------
Sáng hôm sau
Cô lười biếng thức dậy, cái đầu nhỏ dụi dụi vào khuôn ngực rắn chắc của anh. Anh dùng tay véo nhẹ mũi cô rồi hôn nhẹ vào trán cô.
-" Nhóc con". Anh xoa đầu cô và gọi nhẹ.
-" Em muốn ngủ". Cô nói rồi tiếp tục dụi vào ngực anh và ngủ một cách ngon lành.
Đối với cô bây giờ có kẽ ông trời sập xuống thì cô vẫn có thể ngủ say sưa trong lòng anh. Thấy cô mê ngủ như thế anh chỉ biết lắc đầu rồi ôm chặt cô vào lòng.
-" Hôm nay em không đến gặp Phan Dĩ Minh?". Anh cất giọng trầm ấm nói.
Nghe thế cô vội vàng ngồi dậy, nhanh chóng xuống giường và làm vệ sinh cá nhân. Một lúc sau cô bước ra từ phòng tắm với chiếc váy màu trắng có những đóa hoa bỉ ngạn nhỏ li ti trên váy cô. Mái tóc xõa dài, thêm khuôn mặt xinh xắn càng khiến cho cô như một thiên sứ vậy. Vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
-" Em xong rồi". Cô đi lại cạnh anh nhìn anh nói nhỏ.
Anh nhìn cô gật đầu rồi đi lấy đồ và đi vào phòng tắm. Lúc sau anh đi ra bộ đồ ngủ trên người đêm qua đã được thay bằng bộ complet màu đen. Nhìn anh càng thêm sự lãnhh lùng, và lãnh khốc. Mà cũng đúng trước nay ngoại trừ cô ra có lẽ anh chẳng hề quan tâm hay dịu dàng với người con gái nào khác.
-" Tiểu Ngạn, chúng ta đi thôi". Cô đi lại ôm cánh tay anh dịu dàng nói. Anh gật đầu khẽ vòng tay ôm chặt thắt lưng của cô kéo cô vào lòng.
Cô nhìn anh cười rồi nhón chân hôn má anh một cái xem như là một lời cảm ơn của cô đối với anh.
Cả hai cùng nhau xuống phòng ăn, thấy anh xuống đám Tuấn Thành nhanh chóng ngồi ngay ngắn vào vị trí của mình. Anh liếc mắt nhìn một lượt rồi ngồi vào vị trí của mình kế bên đó là cô.
-" Quân, bao giờ chúng ta xuất phát?". Hạ Khải Phong nhìn anh nói.
-" Khi ăn xong". Anh vừa dứt lời thì các đầy bếp cũng lần lượt mang món ăn lên anh gắp lấy một món để vào bát của cô ánh mắt ngập tràn sự sùng nịnh.
Cứ như thế họ cùng nhau ăn sáng và rồi cùng đến bệnh viện. Nơi mà Phan Dĩ Minh đang nằm.
Đứng trước phòng bệnh của Phan Dĩ Minh cô thở nhẹ một cái rồi mở cửa bước vào.
Cô nhìn Phan Dĩ Minh nằm trên giường bệnh trên tay truyền nước biển còn phải gắn máy thông khí nhân tạo. Bây giờ ông ta không còn dáng vẻ của một người đàn ông ngạo mạn, khí chất và phong lưu như trước đó nữa.
Cô đi lại cạnh giường ông ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tay cầm một miếng khăn giấy ướt nhẹ nhàng lau tay cho ông ta.
-" Phan Dĩ Minh ông đã hối hận rồi chứ?". Cô nhìn ông ta nói ánh mắt hiện lên tia căm tức.
- " Cố Lạc Y, mày....mày...đúng là đại....đại nghịch bất đạo". Ông ta nhìn cô tức giận lên tiếng, tuy nhiên có chút khó khăn trong việc nói chuyện.
-" Đại nghịch bất đạo? Cái gì gọi là đại nghịch bất đạo? Đó là vì tôi hại ông nằm trên giường bệnh thế này sao? Phan Dĩ Minh đây là do báo ứng của ông đó". Cô nói rồi nở nụ cười quỷ dị nhìn ông ta nói.
-" Ông đứng trước giường bệnh của mẹ tôi nói ra rất nhiều lời cay độc khiến bà phả qua đời vì bệnh tim tái phát. Ông hại chết ông ngoại tôi để chiếm lấy tập đoàn Cố Thị, ông hại chết ba ruột của tôi hại chết mẹ nuôi của tôi đây là báo ứng của ông đấy". Cô tức giận nhìn ông ta hét lớn. Ánh mắt cô lúc này chỉ đầy sự uất ức cùng thêm đó là sự đau đớn vô cùng. Nước mắt cứ rơi xuống theo mỗi câu nói của cô.
Ai mà không đau lòng, không tổn thương khi người mình luôn tin tưởng, người mình luôn ngưỡng mộ suốt 18 năm trời lại là kẻ thù lớn nhất của mình? Đột nhiên lúc này một cơn đau nhói ở bụng dưới, đôi chân mày cô bất giác nhíu lại bàn tay cầm ly nước bất giác rơi xuống tạo ra tiếng động.
Nghe thấy trong phòng có tiếng động anh vội mở cửa chạy vào. Thấy sắc mặt trắng bệch đến toát mồ hôi của cô anh bất giác nhíu mày. Cúi xuống bế cô đi thẳng về phòng khám phụ khoa.
- " Tiểu Ngạn, em trả thù xong rồi nhưng sao em lại không thấy dễ chịu vậy? Ba em, mẹ em và ông em có vui hay không?". Nằm trong lòng anh cô cất giọng hỏi.
-" Em đã làm những gì có thể rồi, không cần làm gì nữa cả. Chỉ cần ở cạnh anh". Nhìn cô gái của mình rơi lệ một cảm giác khó chịu từ trong trái tim băng giá của anh.
Vô tình anh biết được một câu chuyện thật rắc rối, ngay lúc này anh lại cảm thấy bản thân mình bất lực vì không biết làm cách nào để chặn lại những giọt nước mắt lăn dài trên má từ trái tim hiền lành và từ nỗi đau khôn xiết của người con gái anh yêu.