“Hờ hờ, người anh em, cậu đánh anh em tôi bị thương, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu... Tốt nhất là cậu đừng được voi đòi tiên.”
“Bạo Long, nghe điện thoại trước đã!”
Đúng lúc này, điện thoại Bạo Long đổ chuông, Hứa Quân nhắc nhở anh ta.
Là điện thoại của đàn em anh ta gọi tới, Bạo Long vừa nhấc máy thì nghe. thấy tiếng kêu ở đầu bên kia: “Anh Bạo Long, “quán trà” của chúng ta bị bao vây
rồi. Nhưng không biết tại sao bọn họ vẫn chưa vào bắt người.”
Hai chữ “quán trà” giống như tiếng lóng, nhưng thực chất là để chị một sòng bạc dưới lòng đất.
Bạo Long vừa cúp điện thoại thì di động anh ta lại một lần nữa đổ chuông.
“Anh Bạo Long, trước cửa Victoria có rất nhiều người lạ mặt, khách đều không dám vào!”
“Anh Bạo Long, tối nay có vẻ không đúng lắm...”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Phía Cuối Đôi Cánh
2. Váy Hạ Thần
3. Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào
4. Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
=====================================
Chỉ trong vòng vài phút, Bạo Long đã liên tục nhận được mấy cuộc điện thoại.
Những địa điểm quan trọng nhất của anh ta, tất cả đều đã bị bao vây. Bạo Long nhíu chặt mày lại, chắc chắn là có người đang nhắm vào mình.
Đúng vào lúc này, giọng nói của Hứa Quân vang lên: “Giải tán tất cả mọi người đi, tôi và Bạo Long trò chuyện rất vui vẻ.”
Dứt lời, Hứa Quân cúp điện thoại, nở một nụ cười nhẹ, chậm rãi nhìn về phía Bạo Long.
Mà Bạo Long thì mở lớn hai mắt, khiếp sợ không thôi! Người âm thầm giở trò quỷ lại là người này ư?
Nếu như hôm nay mình đắc tội anh ta, vậy chẳng phải mấy địa điểm của mình đều bị anh ta tóm gọn sao?
“Được, tôi biết rồi!” Một lúc sau, điện thoại của Bạo Long lại vang lên.
Đàn em của anh ta nói rằng, những người lạ mặt ở trước cửa các địa điểm của anh ta đã giải tán rồi.
Trước khi đến địa bàn của Bạo Long, Hứa Quân đã cố tình gọi điện thoại dặn quản gia Lý.
Nếu như đàm phán không xong, Hứa Quân sẽ lựa chọn dùng bạo lực để khống chế bạo lực!
“Bạo Long, suy nghĩ thật kỹ đề nghị của tôi đi, nhưng cơ hội không chờ ai cả đâu!”
Hứa Quân đứng dậy, vỗ vai Bạo Long. Anh cũng tiện tay xách vali tiền Bạo Long đã chuẩn bị, xoay người rời đi.
Còn Bạo Long thì đuổi hết đàn em ra ngoài, mãi đến tận khi trời sáng mới đi từ phòng làm việc ra...
Mộc Tuyết Nhi về nhà trước một bước.
Ba người Lâm Chi, Mộc Tình, Chu Thông đang ngồi chen chúc trên ghế sô-pha.
“Mẹ, Hứa Quân đâu?”
“Sao mà mẹ biết nó chết dí ở đâu được?” Lâm Chỉ trợn mắt liếc Mộc Tuyết Nhi một cái, làu bàu mắng: “Thật là càng ngày càng chả ra sao, giờ ngay cả cơm cậu ta cũng không thèm làm nữa rồi, mẹ sắp chết đói rồi đây này.”
“Ha ha... Mẹ, mẹ nói xem có phải tên phế vật đó, thật sự đi tìm Bạo Long để đòi nợ rồi không?”
Chu Thông mỉm cười, cố ý ngừng lại, nhìn chằm chằm Mộc Tuyết Nhi nói “Thủ đoạn của Bạo Long tàn nhẫn vô cùng, nói không chừng Hứa Quân đã... Ôi chao, thật sự không dám nghĩ tiếp nữa!”
Nghe đến đây, trái tim Mộc Tuyết Nhi không khỏi siết chặt lại. Chỉ cần Hứa Quân có chút lý trí, chắc chắn anh sẽ không thật sự đi tìm Bạo Long đòi nợ.
'Thế nhưng, nhỡ đâu không thì sao?
Mộc Tuyết Nhi vội vàng gọi điện thoại cho Hứa Quân, nhưng điện thoại của anh đã tắt máy.
Mộc Tuyết Nhi càng nghĩ càng thấy loạn, cô rút một tấm thẻ từ trong túi ra, nói nhanh với Lâm Chỉ: “Mẹ, trong tấm thẻ này có một triệu tệ. Buổi trưa, Hứa Quân đã đòi được nợ ở chỗ Bạo Long rồi. Sau này con với Hứa Quân có ly hôn hay không, mong mẹ đừng nhọc lòng nữa!”
Buổi sáng lúc Hứa Quân nói muốn tìm Bạo Long đòi nợ, Mộc Tuyết Nhi cũng không khuyên anh được mấy câu.
Lúc đó, Mộc Tuyết Nhi đã quyết định, đưa tất cả số tiền tiết kiệm của mình cho Lâm Chỉ.
Hơn nữa, người Mộc gia vốn hà khắc, cô chẳng có nhiều tiền đến như vậy, còn phải tìm bạn vay hơn một trăm ngàn tệ.
Chỉ cần chị với mẹ không ép cô ly hôn nữa, Mộc Tuyết Nhi sẵn sàng chấp. nhận.
“Thật sao?” Hai mắt Lâm Chi sáng lên, nhưng bà ta cũng không ngốc, hỏi: “Không phải là tiền riêng của con đấy chứ?”
“Mẹ, điều này còn cần phải hỏi sao? Chắc chắn là tiền của Tuyết Nhi rồi... Hừ, người khác đều là mang tiền về, còn em lại tự bỏ tiền của mình ra. Mặt mũi nhà chúng ta bị em làm mất hết sạch luôn rì
“Không phải đâu, mẹ, chị, thật sự là số tiền nợ Hứa Quân đòi được mà.”
Lòng Mộc Tuyết Nhi như có lửa đốt, cô muốn lập tức đi tìm Hứa Quân, nói qua loa: “Dù sao trong tấm thẻ này cũng có một triệu tệ, chuyện này kết thúc ở đây đi"
Nói xong, Mộc Tuyết Nhi xoay người muốn rời đi.
“Chờ đãt”