Anh ta nghiêng đầu, một tay buông thõng xuống ngoài ghế mát xa, có lẽ là đã ngủ rồi.
Ánh trăng chiếu lên trên khuôn mặt ôn hòa của anh ta, bình thản an yên nói không nên lời.
Có một khung ảnh rơi trên sàn nhà, chính là tấm ảnh chụp cô mười chín tuổi đội mũ lưỡi trai năm ấy.
Ảnh chụp ở chỗ nhà họ Giang cũng đều làm lại từ đây mà ra…
Tiếng động cô vừa mới nghe thấy là tiếng khung ảnh rơi xuống? Vừa rồi An Vũ Dương đã cầm ảnh của cô sao?
Nếu đổi lại là trước kia, có đánh chết Giang Ninh Phiến cô cũng sẽ không tin một người đàn ông như vậy lại bán đứng cô, lại vì thù riêng của bản thân mà không từ thủ đoạn…
Giang Ninh Phiến thu lại súng lục, xoay người đi tới phòng bếp đã mở sẵn cửa, rót cho bản thân một ly nước, tiện tay bật đèn lên.
Trong nhà hoàn toàn sáng ngời.
Giang Ninh Phiến ngửa đầu uống nước, nhìn vách tường màu trắng phía trước, cực kỳ giống bệnh viện.
Bệnh viện… Không biết Hạng Chí Viễn có thể xảy ra chuyện gì hay không, nhiều thuốc ngủ như vậy mà anh không cần suy nghĩ gì đã uống hết.
Bỗng nhiên, bên kia truyền đến tiếng động.
An Vũ Dương bỏ tai nghe xuống rồi đứng lên từ trên ghế mát xa, hai mắt mờ mịt mở ra, không có tiêu cự mà nhìn phía trước, không xác định hỏi: “Ninh Phiến, cô đã trở về đấy à?”
Giang Ninh Phiến uống hết nước trong ly xong, mới lạnh nhạt mà đi tới chỗ anh ta: “Sao anh lại ở nhà tôi?”
Nghe thấy giọng nói của cô, khóe môi An Vũ Dương xuất hiện ý cười, bỗng nhiên lại giống như nhớ tới điều gì đó, sắc mặt của anh ta lại trở nên nghiêm túc: “Sao cô lại đột nhiên đã trở về? Bỏ trốn sao? Cô bị Hạng Chí Viễn phát hiện à?”
Lần trước chặn hai mươi tấn hàng của Hạng Chí Viễn, Địa Ngục Thiên đã gây ra động tĩnh rất lớn.
Điều này anh ta cũng biết rõ.
“Hạng Chí Viễn chơi chán tôi rồi, nên mới đuổi tôi đi.
”
Giang Ninh Phiến lạnh nhạt nói, nằm xuống ghế mát xa, cầm lấy điều khiển mở chức năng mát xa tự động ra, cả người rung lên, giải tỏa hết mệt mỏi sau cơn “mây mưa” lúc trước.
“Không phải Mục Thanh Linh nói cô rất được Hạng Chí Viễn yêu chiều sao?” An Vũ Dương nghi ngờ, trong một khoảnh khắc lúc nói chuyện, bàn tay anh ta đang buông xuống ở bên người nắm chặt lại.
Miệng của Mục Thanh Linh này thật đúng là hèn hạ.
“Tôi quyết định rời khỏi nhiệm vụ lần này, bao gồm cả rời khỏi tổ chức.
” Giang Ninh Phiến nằm ở trên ghế mát xa, nhắm mắt lại nói: “Căn hộ này anh lấy lại tôi cũng không có ý kiến, có điều tôi phải quay trở lại thân phận lúc trước.
”
Tài liệu về cuộc đời của cô đã sớm bị An Vũ Dương gạch bỏ từ lâu.
Rời khỏi tổ chức, cô sẽ quay trở lại sống cuộc sống trước kia.
“Cô muốn rời khỏi tổ chức?” Giọng nói vẫn luôn ung dung của An Vũ Dương lộ ra chút hoảng loạn: “Ninh Phiến, tôi đã đồng ý với cô, nhiệm vụ hoàn thành, tôi sẽ sắp xếp cho cô tham gia vào giới cảnh sát Hồng Cảng rồi mà.
”
“Tôi không muốn nữa.
”
Để lấy được tư cách tham gia vào giới cảnh sát Hồng Cảng thông qua một nhiệm vụ bị bán đứng thân thể, là một sự sỉ nhục.
“Ninh Phiến, cô không làm công việc này nữa, thì sao phụng dưỡng được mẹ cô, bà ấy cũng sẽ không chịu nhận tiền của cô.
” An Vũ Dương cố thuyết phục cô.
Lần nào cũng là anh ta dựa vào con đường quốc gia, lấy danh nghĩa hưu trí nhà nước để đưa tiền lương của cô cho mẹ cô, nếu không dựa vào mức độ căm ghét Giang Ninh Phiến của mẹ cô, có lẽ thà chết cũng không cần đến tiền của cô.
“Tôi sẽ nghĩ cách khác.
”
Thái độ của Giang Ninh Phiến vô cùng kiên quyết.
Từ lúc cô bắt đầu quyết định buông bỏ thù hận với Hạng Chí Viễn, cô đã không nghĩ tới sẽ lại do dự.
An Vũ Dương đứng ở bên cạnh, nắm tay siết lại thật chặt, khuôn mặt anh tuấn ôn hòa có hơi bất lực với sự quật cường của Giang Ninh Phiến.
Dựa vào sự quen thuộc đối với nhà của cô, tuy rằng An Vũ Dương bị mù, cũng vẫn có thể nắm rõ đường lối trong nhà cô.
Giang Ninh Phiến mở mắt ra, nhìn anh ta chậm rãi xoay người, bước từng
bước về phía cửa sổ sát đất, anh ta đi rất chậm, lúc anh ta sắp đụng vào
trước cửa sổ sát đất, anh ta kịp thời dừng lại.
Cô nhìn theo bóng lưng của anh ta, không biết anh ta có suy nghĩ gì.