Gần giống trẻ con cố tình gây chuyện.
Rõ ràng An Vũ Dương nói mà không đủ tự tin.
“Anh bắt buộc tôi phải hoàn thành nhiệm vụ này mới thôi sao?” Giang Ninh Phiến không tin nổi.
Anh ta còn muốn cô trở lại bên cạnh Hạng Chí Viễn, tiếp tục để bản thân trở thành đồ dùng trên giường của Hạng Chí Viễn?
Rốt cuộc anh ta coi cô là gì?
“Phải.
” An Vũ Dương kiên định lạ thường, giọng nói lộ ra sự uy nghiêm của boss: “Cho dù tốn hơn nửa năm nữa, tôi cũng không chắc chắn có thể sắp xếp một nằm vùng vào bên cạnh Hạng Chí Viễn được sâu như vậy.
”
Giang Ninh Phiến ngơ ngác nhìn anh ta, không thể tin được.
Từ sau khi cô tiếp nhận nhiệm vụ này, năm lần bảy lượt cô phải đổi mới cách nhìn đối với An Vũ Dương.
Trong mắt anh ta chỉ có nhiệm vụ, chỉ có thù riêng.
“Nếu như cô không hoàn thành nhiệm vụ lần này, cô cũng đừng mong khôi phục lại thân phận thật sự của mình! Đến lúc đó, cô sẽ không kiếm được một đồng nào cho mẹ cô!” An Vũ Dương lạnh lùng để lại một câu, sau đó xoay người rời đi.
Rõ ràng anh ta rất quen thuộc với nhà trọ của cô, nhưng anh ta lại đi luống cuống đụng phải cột nhà, lảo đảo cắm đầu về phía trước.
Anh ta kịp thời vịn lấy cây cột mới không bị ngã sấp mặt.
Giang Ninh Phiến nhìn chằm chằm theo bóng dáng tựa như chạy trốn của anh ta, không khỏi bật cười thành tiếng, nói châm chọc: “An Vũ Dương, mắt anh mù, nhưng tim anh lại chưa từng mù một phút giây nào.
”
Anh ta tính toán tất cả mọi chuyện của cô.
Nghe thấy giọng nói của cô, cả người An Vũ Dương cứng đờ, hai tay sờ soạng cột nhà để đi ra ngoài, sờ đến cửa rồi mở cửa rời đi.
“Rām!”
Giang Ninh Phiến cầm lấy cái điều khiển ghế massage ném mạnh về phía cửa.
Cửa đã bị An Vũ Dương đóng lại, không ném trúng anh ta.
Sao lúc trước cô lại thích An Vũ Dương chứ, rốt cuộc là bị trúng tà gì…
Thế giới bên ngoài ánh nắng rực rỡ, phòng trọ nhỏ của Giang Ninh Phiến ở tầng chót, từ cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài có thể nhìn được chỗ ở rất xa.
Cô có thể nhìn thấy cả sự phồn hoa của thành phố S.
Cô trở lại với cuộc sống tự do một mình, nhưng loại tự do này giới hạn ở trong căn hộ nhỏ của cô.
Giống như An Vũ Dương nói, chỉ cần cô vừa ra khỏi cửa, bất kể là sử dụng thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng, thẻ khám bệnh hay là thẻ căn cước, đều chỉ có thể chứng minh cô là con gái của giáo sư Giang, với bản lĩnh của Hạng Chí Viễn chắc chắn có thể tìm tới.
Nhà trọ nhỏ là mua dưới danh nghĩa của An Vũ Dương, tạm thời an toàn.
Nhưng nếu không đi ra ngoài…
Giang Ninh Phiến mặc một chiếc áo len dáng rộng dài đến mông vừa uống nước vừa đi về phía tủ lạnh, vừa mở ra, bên trong trắng trợn sạch sẽ hơn cả mặt cô, chỉ còn lại một gói mì ăn liền sắp hết hạn sử dụng.
“Định để tôi đói chết à?”
Giang Ninh Phiến lẩm bẩm.
Xé mở gói mì ăn liền duy nhất, Giang Ninh Phiên dùng nước sôi để úp, nhấc điện thoại bàn lên gọi vào số di động của An Vũ Dương.