Cô Minh Thành ngạc nhiên nhìn chiếc khăn quàng cổ bất thường của Giang Ninh Phiến, định đến gần để nhìn cho rõ.
Giang Ninh Phiến không nghĩ nhiều, tinh thần cảnh giác tăng cao, đập túi đồ lớn về phía mặt Cô Minh Thành theo phản xạ có điều kiện, Cô Minh Thành không kịp đề phòng, bị đập nghiêng người về phía sau.
Giang Ninh Phiến lập tức nhấc một chân lên, đá mạnh vào người anh ta, sau đó đè xuống.
“Bốp…”
Phía sau đầu Cô Minh Thành đập trung thang máy, ngất xỉu tại chỗ, bớt đi Cô Minh Thành, hai người còn lại dễ giải quyết hơn một chút.
Giang Ninh Phiến nghiêng người vụt vào thang máy, đứng dưới góc khuất của máy quay giám sát trong thang máy, nhanh chóng hạ gục hết bọn họ.
Dù sao cũng đã quá lâu không sử dụng loại công phu này, Giang Ninh Phiến nhận ra phản ứng của bản thân đã chậm đi vài nhịp, đánh nhau một lúc đã thở dốc.
Xử lý xong ba người này, Giang Ninh Phiến nhanh chóng rời khỏi hiện trường, trong lòng vẫn còn sợ hãi, mới cách một đêm, nhanh như vậy Cô Minh Thành đã tìm được tiểu khu Lục Đảo rồi sao?
Anh ta vừa nói gì cái gì mà theo dõi qua GDP?
Sao trên người cô lại có thể có có bất kỳ thiết bị định vị GPS nào để bọn họ theo dõi được…
Đợi đã, có phải là chiếc nhẫn không?
Đột nhiên Giang Ninh Phiến hiểu ra, nhanh chóng lấy chiếc nhẫn hình đầu cáo màu mực trong túi ra.
Chiếc nhẫn đó có màu tối như mực, trong một lúc, Giang Ninh Phiển cảm thấy hối hận vì đã tự lấy đả đập chân mình, sao cô lại vớ theo chiếc nhẫn này chứ.
Giang Ninh Phiến tiện tay ném chiếc nhẫn vào thùng rác ở đại sảnh của tầng dưới của căn hộ, vừa định đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề từ bên ngoài truyền đến.
Tiếng bước chân này giống như tiếng do quân đội tạo ra, vô cùng đồng đều.
Giang Ninh Phiến vội vàng lùi lại, vọt qua cây cột bên cạnh, đưa mắt nhìn về phía cửa.
Một nhóm đàn ông mặc đồng phục hùng dũng bước vào từ bên ngoài, bọn họ mặc đồng phục vest đen, chặn lối vào đại sảnh, người đi đầu hóa ra là Hạng Chí Viễn.
Tinh thần của anh không tốt lắm, khuôn mặt với mái tóc ngắn hơi tái nhợt, lộ vẻ hốc hác.
Tối qua anh mới rửa ruột, thế mà mới sáng sớm hôm nay đã xuất viện, anh không cần nghỉ ngơi sao?
Người đàn ông này đúng là…
Chỉ thấy Hạng Chí Viễn tiến lên từng bước, ánh mắt u ám nhìn về phía trước, màu sắc con người rất tối, ánh lên vẻ u ám sâu thẳm, cả người toát ra hơi thở người không liên quan chở đến gần, mang theo vẻ lạnh lùng, uy nghiêm khó tả.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bây giờ Giang Ninh Phiến đã bị Hạng Chí Viễn phát hiện, nhất định sẽ chết một cách vô cùng khó coi.
Cô đứng dựa lưng vào cây cột rộng, nín thở, không dám mất cảnh giác, chỉ thấy Hạng Chí Viễn dẫn đàn em đi về phía thang máy.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng đàn em ngạc nhiên kêu lên: “Cậu Hạng, sao đám anh Thành lại ngất xỉu ở đây rồi?”
“Đổ nước để đánh thức bọn họ cho tôi.
”
Giọng nói của Hạng Chí Viễn vô cùng lạnh lùng, lộ ra khí lạnh thấu xương.
Giang Ninh Phiến định rời đi, phát hiện lối vào của đại sảnh đã bị người của Hạng Chí Viễn canh giữ, vì vậy cô chỉ có thể đi về hướng cầu thang.
Hạng Chí Viễn và những người khác chen chúc ở cửa thang máy, quay lưng lại phía cô, không ai để ý đến cô, Giang Ninh Phiến nhẹ tay nhẹ chân, thuận lợi đi lên cầu thang.
Trong thang máy, hai xô nước lã lạnh đổ xuống, dội vào người ba người Cô Minh Thành, lạnh ngắt.
“Mę kiếp!”