Phải kiểm tra đến đến thế kỷ tiếp theo mất.
“Nếu cậu đang bỏ chạy, không dám sử dụng chứng minh thư hay thẻ tín dụng thì phải làm thế nào?” Hạng Chí Viễn bước ra cửa.
“Cầu cứu anh em! Cái này thì có gì khó!” Cô Minh Thành buột miệng nói, sau đó hiểu ra: “Cậu Hạng muốn nói chị Phiến sẽ tới đây tìm người ở nhờ sao?”
Hạng Chí Viễn lấy ra một tờ giấy từ trong túi quần, kẹp vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, đưa cho Cô Minh Thành: “Có ba loại áo ngực, quần, giày ở nhà nào thì đừng bỏ qua.
”
Giọng anh lạnh như băng tuyết, mang đầy vẻ u ám…
“Vâng, cậu Hạng.
”
Cô Minh Thành cầm tờ giấy, nhận lệnh.
“Phong tỏa toàn bộ tiểu khu, chỉ được phép vào, không được phép ra.
” Hạng Chí Viễn nói.
“Phong tỏa?” Cô Minh Thành sửng sốt: “Có phải hành động này quá lớn rồi không?
Kiểm soát tất cả mọi người trong tiểu khu không phải là chuyện nhỏ…
Hạng Chí Viễn ngạo nghễ liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt hờ hững.
Cô Minh Thành lập tức câm miệng, suýt nữa bị ánh mắt của Hạng Chí Viễn giết chết.
Được rồi.
Cậu Hạng đã dốc hết sức lực để tìm chị Phiến, điên cuồng đến nỗi khiến người khác sợ hãi.
“Tôi sẽ đi làm ngay.
”
Cô Minh Thành vội vàng bỏ chạy, chân và thắt lưng bị Hạng Chí Viễn đá vẫn còn đau nhức, trong lòng thầm than thở, chị Phiến, chị chạy cái gì mà chạy, nhà họ Hạng không cho cô ăn uống đàng hoàng à? Bây giờ cô lại hại một đám người sống không yên.
Mặt trời dần lên cao.
Hạng Chí Viễn đứng dưới ánh mặt trời, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, trong bụng truyền đến một trận khó chịu.
Anh đưa tay lên ấn vào bụng,
Trên trán túa ra từng trận mồ hôi.
Cô cho anh uống hai mươi viên thuốc ngủ, nhân lúc anh đang bất tỉnh bỏ chạy…
Tại sao cô lại không nghe hiểu, cô muốn anh chết cũng được, nhưng cô không thể bỏ đi, không thể đào đi phần trong sạch nhất trong trái tim anh được, anh đã tìm kiếm suốt mười năm…
“Nhân lúc bây giờ vẫn còn thời gian, Tiêm Tiêm, em hãy sống một khoảng thời gian tự do đi.
” Tay Hạng Chí Viễn bấm bụng, nhìn bầu trời đằng xa, lạnh giọng nói, không biết đang nói chuyện với ai…