Trừ phi cô có thể cho anh ta đủ thời gian… Nhưng bây giờ cô còn có cách nào chứ.
Giang Ninh Phiến cụp mắt, bỗng nhiên liếc nhìn thấy một đống dây thừng lộn xộn bên cạnh thùng rác.
Dây thừng?
Thùng rác.
Cô nghĩ là cô đã có cách kéo dài thời gian.
Hạng Chí Viễn đứng ở bên ngoài phòng chứa rác, bước chân cố định trên mặt đất, trên người mặc áo sơ mi màu đen lạnh lùng nghiêm túc.
Đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm vào cửa, trên gương mặt đẹp trai không có biểu cảm gì.
Cửa phòng chứa rác có một tấm kính mờ, không nhìn thấy mọi thứ bên
trong.
“Cậu Hạng, anh đang làm gì vậy?”
Một đàn em đi qua, ngạc nhiên nhìn Hạng Chí Viễn đứng đứng yên ở đó, giống như một pho tượng.
“Làm sao? Cậu muốn xen vào chuyện của tôi à?” Hạng Chí Viễn hừ lạnh một tiếng, liếc xéo qua, trong mắt có thần thái ngang ngược.
Đàn em sợ đến nỗi vội vàng tránh đi.
Hạng Chí Viễn chuyển ánh mắt đến trên cửa phòng chứa rác, chậm rãi chuyển động chiếc nhẫn đầu hồ ly trên tay, đôi mắt từ từ nhắm lại…
Trong nháy mắt vừa rồi.
Anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé kia trong thang máy, đang ở cùng người nào đó.
Bản lĩnh mạnh mẽ, chạy trốn linh hoạt kia, sao một y tá bình thường có thể có được…
Muốn anh tin tưởng có người tương tự nhau?
“Rầm…”
Đột nhiên trong phòng rác vang lên một tiếng va đập khi vật nặng đổ xuống đất.
Ánh mắt của Hạng Chí Viễn trở nên rét lạnh, rút súng lục ra, giơ một chân lên đá văng cửa phòng chứa rác, họng súng trực tiếp nhắm vào bên trong…
Một giây sau, đột nhiên thân hình cao lớn của anh cứng đờ.
Mặt đất đầy rác rưởi ngổn ngang, mùi hôi thổi ngạt thở.
Một cái thùng rác màu xanh đổ trên mặt đất.
Một người phụ nữ chỉ mặc áo lót và quần lót bẩn thỉu ngã trong đống rác, đưa lưng về phía anh, đôi chân dài nhỏ nhắn trắng nõn nhiễm đầy vết bẩn, hai chân bị dây thừng trói chặt, siết thành vết đỏ.
Hạng Chí Viễn nhíu mày, nhấc chân đi qua, một giọng nói yếu ớt truyền đến: “Cứu tôi… Cứu tôi…”
Giang Ninh Phiến!
Hạng Chí Viễn khiếp sợ mở to mắt, bước một bước dài xông tới.
Chỉ thấy Giang Ninh Phiến gần như trần trụi ngã ở đó, hai tay cũng bị dây thừng trói, khắp cơ thể trắng nõn toàn là vết máu loang lổ, hô hấp yếu ớt.
“Cứu tôi…”
Cô thoi thóp khẽ kêu.
Hạng Chí Viễn ngạc nhiên đến ngây người nhìn cô, vụ hỏa hoạn trong trí nhớ kia lại một lần nữa bốc cháy ở trước mắt anh, từng người thân của anh đang cựa quậy, vùng vẫy, kêu cứu…
“Tiêm Tiêm!”
Hạng Chí Viễn không chút nghĩ ngợi giật áo sơ mi trên người xuống đắp lên cơ thể mềm mại của cô, một tay ôm ngang cô từ trong đống rác dơ dáy bẩn thỉu lên, trong miệng nói: “Không sao rồi, tôi dẫn em đi khám”
Trong tim tựa như bị mạnh mẽ đục ra một cái hố.
Hạng Chí Viễn nhìn Giang Ninh Phiến trong ngực với dấu hiệu sinh mệnh đang hấp hối, hai tay bắt đầu run rẩy…
Tiêm Tiêm, đừng rời bỏ anh.
Không cho phép rời bỏ anh.
Đừng giống như mười mấy năm trước ba mẹ anh rời bỏ anh.
“Không sao rồi, tôi tới rồi.
Tôi tới em sẽ không có chuyện gì đâu.
”
Hạng Chí Viễn ôm cô.
Vừa chạy vừa nói, không biết là nói cho cô nghe, hay là nói cho mình nghe.
Giang Ninh Phiến bị anh ôm trong lòng, ý thức vẫn còn tỉnh táo.
Cô vứt quần áo trên người và súng vào trong một cái thùng rác khác, dùng dao lam rạch thương khắp cơ thể mình, sau đó ném vào trong một cái thùng rác khác.
Hàm răng và tay của cô được đồng thời sử dụng để trói tay và chân cô lại.
Tạo thành hiện trường từng bị bắt cóc.
Cô muốn cho An Vũ Dương thời gian để tranh thủ chạy thoát thân, cũng không muốn bị Hạng Chí Viễn giết chết.
Cô chỉ có thể làm như vậy.
Ở trước mặt Hạng Chí Viễn, cô lại lừa dối thêm một lần.
“Không sao, Tiêm Tiêm, không sao rồi…” Tiếng lẩm bẩm của Hạng Chí Viễn vẫn luôn vang lên bên tai cô.