Cô còn tưởng rằng thật sự là chiếc nhẫn, vẽ rất giống, tựa như sống động tự nhiên trên giấy vậy, kim cương lóe sáng quá chói mắt…
Đột nhiên cô nhìn thấy chữ ký dưới góc phải, một chữ “Hạng” rồng bay phượng múa.
Hóa ra là đích thân anh vẽ ra…
“Trình độ vẽ tranh của anh tiến bộ.
” Giang Ninh Phiến khen ngợi thật lòng, từ nhỏ đến lớn, điều duy nhất khiến cô cảm thấy anh không thay đổi chính là vẽ
tranh…
Khi còn bé, anh về những thứ như vẽ bùa kia, cô đều nhìn không hiểu lắm.
Chiếc nhẫn 3D này vẽ rất đẹp.
“Vậy sao?” Hạng Chí Viễn đứng lên, đi tới bên người cô, đưa tay vén mái tóc dài của cô ra sau, giọng trầm thấp mà hấp dẫn.
“Trả cho anh.
”
Giang Ninh Phiến trả tranh vẽ lại cho anh, xoay người định rời đi.
Hạng Chí Viễn nhận lấy giấy vẽ, hai ngón tay thon dài nắm giữa tờ giấy, bỗng nhiên xé rách tờ giấy dày từ giữa trang giấy…
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên.
Rất đẹp mà xé ra làm gì?
Một thứ sáng chói chợt hiện ra trước mắt cô…
Hạng Chí Viễn xé giấy vẽ, nằm trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn kim cương trứng chim bồ câu, kim cương lóe sáng chói mắt, tỏa ra ánh sáng của sự xa xỉ…
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn.
Cho dù cô đã say bảy tám phần, cô cũng biết rõ Hạng Chí Viễn không thể nào nhập hình vẽ 3d và lòng bàn tay mình.
Đây là một chiếc nhẫn kim cương thực thụ.
Trong nháy mắt, Giang Ninh Phiến đặc biệt muốn chạy trốn, Hạng Chí Viễn lại thẳng tắp quỳ xuống trước mặt cô, một chân quỳ xuống, tay phải cầm chiếc nhẫn hết sức chói mắt kia.
Trên khuôn mặt dịu dàng của anh đầy vẻ nghiêm túc, nghiêm túc vượt quá tưởng tượng của cô.
“Tiêm Tiêm, năm mười hai tuổi tôi không có gia đình, không có ba mẹ, cho nên sau đó tôi không ăn sinh nhật.
” Hạng Chí Viễn quỳ ở đó, đôi mắt thâm tình mà sâu thẳm chăm chú nhìn cô: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi ăn sinh nhật của mình với người khác kể từ sau mười hai tuổi.
”
“Tiêm Tiêm, em cho tôi một gia đình.
Anh nói.
Trên mặt hồ, thuyền nhỏ trôi dạt chở ngọn nến màu, giống như dựng lên một chiếc cầu vồng trên mặt hồ dưới bóng đêm.
Màu sắc đẹp hết ý.
Anh quỳ một chân xuống đất, bỏ mặc chuyện vệ sinh, ngón trỏ và ngón cái cầm nhẫn kim cương, trong con người chỉ phản chiếu ra hình ảnh một mình CÔ.
Tên người cô còn mặc áo vest của anh, ống tay không dài quá cánh tay cô.
Một trận gió thổi qua, thổi tung một lọn tóc dài đen nhánh.
Sau đó mọi thứ đều lộn xộn.
Hạng Chí Viễn nói, Tiêm Tiêm, em cho tôi một gia đình.
Tiêm Tiêm, em cho tôi một gia đình.
Giang Ninh Phiến hoàn toàn ngây dại, đầy đầu đều là những lời này.
Không biết có phải do uống say, giọng nói của anh chui vào tai cô như đầu độc vậy, đầu độc cô thuận theo hết thảy.
Gia đình.
Cô cũng không có gia đình, ba của cô, chị gái, anh rể đều đã mất.
Mẹ chỉ muốn đuổi cô ra khỏi cửa, cô đã sớm không có gia đình.
Gia đình, đối với cô mà nói, cái chữ này là cám dỗ to lớn, cô cũng muốn có gia đình, nằm mơ cũng muốn…
Mượn men rượu, Giang Ninh Phiến ma xui quỷ khiến bước từng bước từng bước về phía Hạng Chí Viễn, đi về phía chiếc nhẫn chói mắt trên tay anh.
Hạng Chí Viễn cười lên, đáy mắt tụ đầy vẻ đắc ý, khóe môi nâng lên.
Nhịp bước của cô mang theo men say lảo đảo.
Thân thể cô hơi nghiêng một chút, một chân vấp ven hồ, cả người rơi vào nước, lập sấp một đống thuyền giấy và ngọn nến…
“Tom!”
Âm thanh vang lớn.
Nước bắn tung tóe.
Đầu của Giang Ninh Phiến lập tức bị nước hồ lạnh như băng làm tỉnh một phần, thân thể chìm chìm nổi nổi trong nước, đưa tay muốn bơi đến bờ hồ, tầm mắt vẫn có chút men say mông lung…