Ở phương diện này, Giang Ninh Phiến không thể nào chống lại lại người đàn ông này, đến cuối cùng, cô yếu ớt không còn chút sức lực nào.
Chỉ có thể để mặc cho anh định đoạt.
Hạng Chí Viễn ôm Giang Ninh Phiến không còn chút sức lực vào phòng tắm lớn, bỏ cô vào bồn tắm lớn, tắm cho cô.
“Tôi ngâm đủ rồi, tôi muốn đi ngủ.
”
Ngâm một hồi, Giang Ninh Phiến gõ gõ đầu mình.
Sau này sẽ không uống rượu nữa, đầu vẫn đau mãi đến bây giờ.
Cô không nhớ Hạng Chí Viễn đã hôn cô bao nhiêu lần, chỉ nhớ anh không ngừng ** cô.
Muốn cô nói yêu anh.
“Sinh nhật của tôi vẫn chưa hết ngày, không cho phép em đi ngủ, em phải ở bên tôi.
” Hạng Chí Viễn bá đạo nói.
Anh đưa tay kéo cô ra khỏi bồn tắm, để cô ngồi cạnh mình.
Trong phòng tắm sang trọng, khổng lồ và trống trải, bồn tắm cực lớn bốc lên hơi nóng.
Hai người ngồi sóng vai nhau cạnh bồn tắm, làn sương trắng bốc lên gương mặt xinh đẹp của hai người, mùi hương dâm mỹ lại lan tràn.
“Còn một tiếng nữa.
” Giang Ninh Phiến tùy ý cầm lấy một chiếc áo choàng trắng bên cạnh mặc vào, đẩy tóc ướt ra sau: “Anh muốn thế nào?”
Nói sao thì sinh nhật cũng quan trọng hơn.
Cô miễn cưỡng làm bạn với anh một chút vậy!
Bọn họ đều là những con rệp đáng thương không có người thân bầu bạn qua ngày sinh nhật.
“Đeo chiếc nhẫn kia vào, lại làm với tôi một lần nữa!” Hạng Chí Viễn nhanh chóng đưa chiến nhẫn kim cương kia đến trước mặt cô.
1
Giang Ninh Phiển bị ánh sáng kim cương làm chói mắt, vẻ mặt giật mình: “Tôi đi ngủ.
”
Quả nhiên không thể có sắc mặt tốt với anh.
“Tôi không ngủ!” Một tay Hạng Chí Viễn cầm nhẫn kim cương, tay còn lại bắt lấy tay cô: “Một lần cuối cùng của hôm nay, chỉ một lần.
”
“Anh muốn làm chuyện này vượt qua ngày sinh nhật của mình?”
Giang Ninh Phiến thật sự hết nói nổi, anh có thể có lý tưởng hơn một chút được không?”
“Em không cảm thấy rất có ý nghĩa sao?” Hạng Chí Viễn nghiêm túc hỏi ngược lại.
Có ý nghĩa cái đầu anh!
Chuyện này mà có ý nghĩa gì chứ!
Giang Ninh Phiến ghét bỏ liếc anh một cái, rút hai chân đang ngâm trong bồn tắm ra, lạnh lùng thốt lên: “Tha thứ tôi không làm theo được.
”
“Vậy tôi dùng sức mạnh.
”
Không đợi cô đứng lên, Hạng Chí Viễn vừa nói xong đã lập tức kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn.
“Hạng Chí Viễn, anh để lại chút mặt mũi đi!”
Giang Ninh Phiến vừa nghe thấy ba chữ “dùng sức mạnh” là lập tức cảm thấy dị ứng, không hiểu lấy sức từ đầu đẩy anh ra.
“Ách.
”
Hạng Chí Viễn đau đến mức khẽ hô một tiếng, vén ống tay áo choàng tắm lên.
Giang Ninh Phiến ngồi bên cạnh anh, nhìn sang tay anh, chỉ thấy da tay anh bị trầy.
Máu tươi rỉ ra ở chỗ vết thương.
Màu đỏ nhức mắt.
Có thể nhìn ra được là ban nãy anh nhảy xuống nước cứu cô, lúc giãy giụa ở bên bờ đã bị trầy da.
Lúc nãy cô lại không phát hiện.
“Em có đau lòng không?”
Hạng Chí Viễn chợt đưa cánh tay đến trước mặt cô, trông như một đứa bé đòi kẹo, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.
“Ai bảo anh xuống nước, tôi biết bơi.
”
Cô không cần anh cứu.
“Vậy em có đau lòng hay không?” Hạng Chí Viễn cố chấp.
Cố chấp truy hỏi, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cô, chờ đợi câu trả lời của cô.
“Tim của tôi rất tốt, không đau.
”
Giang Ninh Phiến lạnh lùng trả lời một câu.
Đồ không có lương tâm” Ánh mắt Hạng Chí Viễn tối sầm, rũ mắt nhìn chỗ trầy da trên tay mình, hơi nhíu mày.
Rất đau sao?
Giang Ninh Phiến nhìn anh nói: “Muốn xử lý vết thương một chút không?”
Nghe thế, Hạng Chí Viễn tựa như nhớ tới gì đó, khoé môi cong lên, nhìn cô chằm chằm: “Suýt nữa tôi đã quên em là một y tá quèn, có thể dùng dụng cụ y tế chuyên dụng của em làm dụng cụ tiiình dụuuc SM không?”