Giang Ninh Phiến có thể cảm nhận được ánh mặt Hạng Chí Viễn vẫn luôn đặt trên người cô, ánh mắt đó khiến cả người cô chìm trong lo âu, dường như hoàn toàn bị thiêu đốt.
Cô quá thờ ơ cũng sẽ dẫn đến hiềm nghi.
Bây giờ cô là một người phụ nữ tốt bụng hiền lành trong mắt Hạng Chí Viễn…
“Cô Minh Thành, anh sắp đánh chết anh ta rồi.
” Cuối cùng Giang Ninh Phiến cũng lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: “Anh ta đắc tội gì với anh vậy?”
“Tên mù này trông đáng ghét!”
Lý do Cô Minh Thành ghét một người đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
“Đây là nghĩa trang, anh muốn đánh chết người sao?”
Giang Ninh Phiến hỏi.
Nghe câu này, Cô Minh Thành chỉ có thể ngượng nghịu dừng tay: “Được rồi, không đánh nữa.
”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn An Vũ Dương ngồi xổm trên đất, đau không đứng lên được, đột nhiên giơ tay đưa ô đen cho đàn em: “Cầm”
“Vâng, cậu Hạng.
”
Đàn em lập tức cầm ô cho Giang Ninh Phiến.
Hạng Chí Viễn bước từng bước về trước.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn Hạng Chí Viễn đi về phía An Vũ Dương, không khỏi thấy căng thẳng.
Hạng Chí Viễn mặc kệ mưa phùn lất phất như có như không, đi đến cạnh An Vũ Dương, chầm chậm khom người xuống, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Nhớ gương mặt này cho tôi, sau này thấy được tên mù này một lần thì đánh một lần cho tôi! Đánh đến khi không bò dậy nổi thì thôi!”
“Vâng! Cậu Hạng!”
Đám đàn em lớn tiếng đáp như sấm vang trong nghĩa trang.
Giang Ninh Phiến im lặng.
Hạng Chí Viễn không ưa An Vũ Dương đến vậy?
Vừa dứt lời, Hạng Chí Viễn đi qua, ôm vai Giang Ninh Phiến rời đi.
Đi chưa được ba bước.
Một giọng nói dịu dàng nhưng đầy khiêu khích vang lên sau bọn họ: “Chưa đến cuối cùng, chưa biết được ai là người không bò dậy nổi”
Trong mưa phùn lất phất chợt vang lên câu nói này.
Trong nghĩa trang chợt tĩnh lặng.
Đến cả tiếng mưa cũng trở nên nhỏ lạ thường.
Giang Ninh Phiến nắm chặt tay mình, An Vũ Dương muốn làm gì?
Hạng Chí Viễn không làm khó anh ta như thế này rồi, anh ta còn khiêu khích cái gì…
Cô quay đầu nhìn Hạng Chí Viễn, quả nhiên sắc mặt Hạng Chí Viễn trở nên âm u, gương mặt diêm dúa lẳng lơ đầy vẻ tức giận, đôi mắt lạnh băng.
“Tốt lắm, đã lâu rồi không ai dám nói với tôi như vậy.
”
Hạng Chí Viễn chợt cười lạnh lùng, quay đầu, u ám nhìn An Vũ Dương.
Ánh mắt kia cứ như nhìn người đã chết.
“Vậy sao?” An Vũ Dương thờ ơ đáp, dường như không cảm nhận được nguy hiểm, tiếp tục nói: “Vậy anh thật sự nên nghe nhiều.
”
Sắc mặt Hạng Chí Viễn trở này vô cùng khó coi.
Hai người đàn ông này đánh nhau như vậy?
Giang Ninh Phiến đứng sau lưng Hạng Chí Viễn, nhìn anh chầm chậm giơ tay mình lên, nhúc nhích ngón trỏ đeo nhẫn…
Đó là thể hiện ý để đàn em bắn súng.
Giang Ninh Phiến sốt ruột vội ôm bụng khom lưng: “Á, bụng tôi đau quả”
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn lập tức quay đầu lại, căng thẳng đến cạnh cô, cau mày hỏi: “Sao vậy?”
“Đau quá.
” Giang Ninh Phiến giả bộ đau đến mức không chịu nổi: “Sáng anh cho tôi ăn cái gì? Đột nhiên bụng tôi đau quá…”
Để diễn chân thật hơn.
Giang Ninh Phiến ôm bụng, một tay lén véo mình một cái.
“Tôi đưa em đến bệnh viện ngay!”
Nhìn sắc mặt cô thay đổi vì đau quá, lòng Hạng Chí Viễn nóng như lửa đốt, lập tức ôm cổ đi ra ngoài, vừa đi vừa tức giận quở trách: “Hôm nay ai mua thức ăn? Nhốt bọn họ lại hết cho tôi!”
“Vâng, cậu Hạng.
”
Cô Minh Thành thấy vậy vội theo cùng, dẫn đám đông đàn em rời đi.