Chẳng còn ai để ý đến An Vũ Dương và tài xế của anh ta nữa.
Giang Ninh Phiến được Hạng Chí Viễn bể lên chiếc xe đắt tiền, Hạng Chí Viễn vuốt mặt cô: “Sao rồi? Vẫn đau lắm à?”
Giang Ninh Phiến gật đầu, có người lại giả bộ đau đớn.
Một bàn tay ấm áp đặt lên bụng cô cách một lớp áo, Giang Ninh Phiến giật mình.
Hạng Chí Viễn xoa bụng cô theo chiều kim đồng hồ.
Động tác khẽ khàng.
Tựa như đang chạm vào một món bảo vật vô giá.
“Sắp đến bệnh viện rồi đây, đừng sợ.
” Hạng Chí Viễn ôm cô vào lòng, để cô tựa vào trước ngực anh, truyền cho cô hơi ấm.
Khoảnh khắc ấy, Giang Ninh Phiến chẳng thể giả vờ được nữa.
Giọng anh nghe vô cùng căng thẳng.
Tay anh cứ giúp cô xoa bụng mãi, còn không ngừng hỏi có phải vẫn còn đau không, đau đến mức nào, đau ra sao…
Cô dựa vào ngực anh, nhắm mắt lẩm bẩm: “Đừng đối xử tốt với tôi như thế.
”
Cô không muốn lún sâu.
“Sao cơ?” Hạng Chí Viễn không nghe rõ.
“Không có gì.
”
Dù có đối xử với cô tốt hơn nữa thì cô cũng chẳng dám đáp lại, hà tất phải lãng phí tình cảm của mình vậy chứ…
Cô sớm muộn cũng phải rời khỏi anh thôi.
Giang Ninh Phiến dựa vào anh, không nói gì thêm.
Tay anh vẫn cứ xoa không ngừng nghỉ.
Trong công viên nghĩa trang vắng vẻ, An Vũ Dương chậm rãi đứng lên khỏi đất, bước đi nghiêng ngả, gương mặt điềm đạm hiện rõ vẻ mất mát.
“Cậu chủ, cậu vẫn ổn chứ? Tôi đỡ cậu.
”
Tài xế bên cạnh đứng lên đỡ anh ta.
“Tôi phải nhờ một cô gái cứu giúp, giải vây cho mình, có phải tôi hèn hạ lắm không?” An Vũ Dương hỏi mà như tự độc thoại.
“Cậu chủ…”
“Một kẻ mù lòa đúng là yếu đuối thật đấy.
”
An Vũ Dương cười khẩy tự giễu, khóe môi cong cong khổ sở vô cùng.
“Cậu chủ, trong mắt tôi, cậu không khác gì một người bình thường cả.
” Tài xế bên cạnh nói bằng thái độ cung kính: “Thậm chí, cậu con thông minh cơ trí hơn cả những kẻ sáng mắt.
”
Thông minh cơ trí?
Nếu như anh ta thực sự thông minh cơ trí thì đã chẳng để một người phụ nữ đứng ra nói thay anh ta.
“Hoa của tôi đã hỏng rồi à?” An Vũ Dương mờ mịt nhìn về trước, lên tiếng hỏi, giọng anh ta tựa như nước ở dưới lòng giếng sâu, lạnh băng, chẳng gợn lên chút sóng.
“Vẫn chưa, chỉ bị mưa xối ướt thôi.
”
Tài xế nhặt hoa Gypsophila ở dưới đất lên đưa cho An Vũ Dương.
An Vũ Dương cầm bó hoa trên tay mặc cho nó đã ướt sũng, đầu ngón tay với vết thương rất nhỏ chạm vào hoa.
Vẫn may vẫn chưa bay mất.
“Cậu chủ, đi bên này.
”
Tài xế dẫn anh ta đến trước hai bia mộ không đề tên tuổi.
Đó là mộ người thân của Giang Ninh Phiến, một là ba cô, một là chị cô và anh rể.
An Vũ Dương chậm rãi ngồi xuống trước bia mộ, đôi mắt anh mù lòa, không thấy đường, chỉ có thể lần mò đặt bó hoa Gypsophila đặt trước bia mộ… động tác vô cùng gắng gượng.
“Xin lỗi, cháu không chăm sóc tốt cho Ninh Phiến.
”
An Vũ Dương nhẹ nhàng nói.
Không chỉ vậy mà anh ta còn phải nhờ cô cứu giúp rất nhiều lần.
“…” Tài xế đứng bên cạnh yên lặng, không làm phiền anh ta.
“Cháu không nên kéo cô ấy vào AN.
.
” An Vũ Dương ngồi xổm trước bia mộ, ánh mắt âm u, lộ vẻ tự trách, hối hận: “Cháu sẽ cố gắng kết thúc nhiệm vụ lần này thật sớm, kéo Hạng Chí Viễn ngã ngựa, để Ninh Phiến được quay về cuộc sống đơn giản, bình yên trước kia.
”
Đầu ngón tay anh chạm vào đóa hoa Gypsophila trắng tuyền, trên mặt hiện rõ âu sầu, mưa phùn rơi trên gương mặt anh, phản xạ ánh sáng mập mờ, tựa như nước mắt rơi.
Mưa rơi trên hoa baby, đóa hoa nhỏ trắng tinh không chịu nổi sức nặng của nước.
Lời của hoa Gypsophila là cam tâm tình nguyện đóng vai phụ trong cuộc đời em.
Giang Ninh Phiến muốn chạy nhưng giờ không có cơ hội.