Giang Ninh Phiến không nói lên lời.
Cẩn thận như vậy…
Giống như che chở báu vật trong lòng bàn tay
Đếm ngược thời gian lễ đính hôn diễn ra…
Mục Thanh Linh chậm chạp không đưa mê hương tới, cứ nói bóng nói gió hỏi tin tức của Hạng Chí Viễn, ở trước mặt Hạng Chí Viễn thì tỏ ra yêu thích đến khác thường.
Giang Ninh Phiển cảm thấy mình sắp thua.
Thật sự cô không ngờ trước đây Mục Thanh Linh vì An Vũ Dương đầu với cô thành như thế vậy mà nói thay lòng là thay lòng…
Nhưng nghĩ lại, chẳng phải cô cũng vậy sao.
Trước đây rơi bao nhiêu nước mắt vì An Vũ Dương, bây giờ nghĩ đến tên này tim cũng không còn đau nữa.
Hạng Chí Viễn, thật là một người đàn ông đáng sợ.
Phòng khách nguy nga lộng lẫy, những ngọn đèn cung điện có giá trị không nhỏ chiếu sáng mọi ngóc ngách, vì vậy mỗi món đồ trong nhà đều được tôn thêm vẻ rực rỡ quý phái.
Giang Ninh Phiến ngồi trên ghế sô pha, trong tay vuốt món đồ chơi Hạng Chí Viễn đưa cho cô – đá sapphire paraiba được làm thành ba viên xúc xắc.
Đá quý đắt nhất thế giới.
“Vậy mà lấy viên đá quý giá như vậy làm đồ chơi cho cô.
” Mục Thanh Linh đứng phía sau ghế sô pha, giọng điệu chanh chua nói.
Giang Ninh Phiến không để ý đến cô ta, tùy ý ngắm nghía.
“Rầm.
”
Đột nhiên cửa lớn bị mở ra, vang lên tiếng động rất lớn.
Một đống bước chân đều đặn bước về phía phòng khách…
“Cậu Hạng, xem ra Địa Ngục Thiên chúng ta có kẻ nắm vùng, đệt mẹ chắc chắn AN kia còn sắp xếp kẻ nắm vùng khác! Mẹ nó!”
Tiếng mắng chửi đầy tức giận của Cô Minh Thành truyền đến căn phòng.
Giang Ninh Phiến dừng tay đang chơi xúc xắc, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy gương mặt âm u của Hạng Chí Viễn đang đi về phía cô, thân hình cao lớn tỏa ra hơi thở sát phạt, cổ áo mở rộng, lộ ra lồng ngực trắng nõn mạnh mẽ, hình xăm bắt mắt.
Một đám đàn em sợ hãi đi theo phía sau anh, Cổ Cảnh Thâm, Cô Minh Thành đều đi phía sau anh, lấp đầy căn phòng khách trong nháy mắt.
Toàn bộ không khí trong phòng khách căng thẳng hẳn lên.
Dáng vẻ sắp có mưa gió ập đến.
Hạng Chí Viễn lạnh mặt đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống ghế sô pha, ôm Giang Ninh Phiến đặt lên chân mình, bàn tay ấm áp đặt lên chân cô.
“Sao vậy, không phải đi giao hàng à?”
Giang Ninh Phiến nhàn nhạt hỏi.
Cô biết Hạng Chí Viễn đang bàn chuyện làm ăn lớn, buôn bán một số thứ mờ ám, vừa ra tay là mấy chục tấn, số lượng khiến cho người ta sợ hãi.
Mà lần này, là súng ống đạn dược.
Trước đây cô không thể nào biết được chuyện này, nhưng bây giờ, hững chuyện bí mật quan trọng Hạng Chí Viễn đều kể cho cô nghe.
.
Cô cũng không hiểu Hạng Chí Viễn đang suy nghĩ gì, sao không cảnh giác cô gì cả.
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn quay lại nhìn cô một cái.
Vẻ mặt anh che giấu quá nhiều biểu cảm, khiến cho người ta không đoán được anh đang suy nghĩ gì.
“Chị Phiến, chị không biết đâu, hàng của bọn tôi bị cảnh sát bắt rồi!” Cô Minh Thành xông lên tức giận nói: “Nhiều súng ống đạn dược như vậy, mẹ kiếp! Chưa kể số tiền bị thiệt hại, lần này Khương Phú Chiếu nhận tội thay cho cậu Hạng, bản án này rất có thể là bản án tử hình!”
“Bị bắt rồi?”
Giang Ninh Phiến giả vờ ngạc nhiên, không lộ ra dấu vết liếc qua Mục Thanh Linh một cái.
Mục Thanh Linh đứng ở đầu ghế sô pha, cụp mắt, cố gắng che giấu mình đang sợ hãi, lông mi run rẩy.
Cô biết là do Mục Thanh Linh làm lộ.
Hôm đó, lúc Hạng Chí Viễn nói với cô, cô phát hiện Mục Thanh Linh đang đứng ở cửa nghe lén.
Cô không ngăn cản.
Bởi vì dù là An Vũ Dương hay Hạng Chí Viễn, ai cô cũng không muốn giúp.
.
!