Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế


 
“Cũng không hẳn, những cái kia đều là do quốc gia điều xuống, trước đó chúng ta không nghe được chút thông tin nào, nhất định là AN!” Cô Minh Thành tức giận đến mức dậm chân: “Đồ con rùa, đừng để tôi tra được AN là ai, tôi nhất định băm bọn họ thành tám khối! !”
Sát khí của Cô Minh Thành lây qua những người trong phòng khách.

Giang Ninh Phiến ngồi trên đùi Hạng Chí Viễn, có thể cảm thấy cơn giận của đám đàn em đang tăng vọt.

Không thể nghi ngờ, nếu lúc này tên nằm vùng xuất hiện, sẽ bị cắn đến mức không chừa xương cốt.

“Cậu Hạng, tra được!”
Một tên đàn em chạy từ bên ngoài vào, đưa một tờ giấy liệt kê.

“Đưa tôi.


Hạng Chí Viễn càng thêm u ám hơn bình thường, ánh mắt nặng nề, cầm lấy tờ giấy liệt kê.

“Cái gì vậy?”
Giang Ninh Phiến hỏi, đôi mắt xinh đẹp nhìn tờ giấy, giống như một tờ giấy nhật ký điện thoại.


Trên đó dùng bút đỏ đánh dấu thời gian.

“Ngày thứ hai sau khi tôi quyết định thời gian địa điểm, có người trong nhà họ Hạng dùng số lạ gọi điện thoại ra ngoài, đây là tín hiệu được ghi lại.


Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói.

Mặt Mục Thanh Linh bị dọa đến tím tái, càng cúi đầu thấp hơn.

Hận không thể đào hố để chôn mình xuống.

Vậy mà Hạng Chí Viễn có thể ghi lại tín hiệu…
Giang Ninh Phiến ngẩn ngơ.

Vậy chẳng phải Mục Thanh Linh sẽ bị…
“Mẹ nó, tất cả nắm vùng của AN đều đưa tới nhà họ Hạng” Cô Minh Thành khiếp sợ đến
mức tròng mắt suýt rơi xuống: “Chuyện này không thể nào, những người trong nhà họ Hạng, từ trên xuống dưới tôi đều điều tra hết.


“Tra! Một người cũng không được tha!”
Hạng Chí Viễn quát, ngón tay thon dài đưa lên, một đống tờ giấy từ tay anh bay ra ngoài.

Rớt xuống như tuyết.

Rơi đầy đất.

Bầu không khí càng căng thẳng hơn vừa nãy.

“Vâng, cậu Hạng” Cô Minh Thành gật đầu, nói với người bên cạnh: “Những người ngày đó
nhà họ Hạng, cho dù là người dọn vệ sinh hay bảo vệ, cách ly khống chế toàn bộ, điều tra từng người!”
Giang Ninh Phiến ngồi trên đùi Hạng Chí Viễn, cảm nhận được bây giờ anh đang rất tức giận.

Đủ để thiêu cháy tất cả.

Chắc chắn Mục Thanh Linh đã dùng điện thoại của mình để gọi, chưa tới nửa giờ, có thể tra ra được.


Sao mà ngu như vậy, thật là chưa từng làm nhiệm vụ thì một chút kinh nghiệm cũng không
có.

Số phận của Mục Thanh Linh chỉ có một.

Cố sẽ phải nhìn thấy đồng nghiệp của mình chết một cách thê thảm một lần nữa, máu tươi chảy đầy đất…
“Không cần điều tra, là tôi gọi.


Giọng nói Giang Ninh Phiến không lớn, lại khiến mọi người khiếp sợ.

“…” Mục Thanh Linh không ngờ được dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Giang Ninh Phiến.

Giang Ninh Phiển đứng dậy khỏi chân Hạng Chí Viễn, cầm ba viên xúc xắc đá quý trong tay đặt cạnh những viên xúc xắc bằng thủy tinh, mái tóc đen nhánh, trên gương mặt xinh đẹp không có nhiều cảm xúc.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn cô.

Trong phút chốc, toàn bộ phòng khách yên tĩnh bầu không khí có chút âm u.

Người bình tĩnh nhất ngược lại là Hạng Chí Viễn.

Lông mày Hạng Chí Viễn cũng không thèm động một cái, sắc mặt u ám không rõ.

Bỗng nhiên, anh nâng gương mặt diêm dúa lẳng lơ nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng như nước biển, không phân biệt được đang vui hay giận.


“Là em phản bội tôi ư?”
Hạng Chí Viễn hỏi từng chữ từng chữ một.

Giọng nói không mang theo chút tình cảm.

Nhưng Hạng Chí Viễn như vậy, càng khiến người khác thấy kinh khủng.

“Gọi điện thoại không có nghĩa là tôi truyền tin tức cho người ngoài phản bội anh.

” Giang Ninh Phiến ép mình bình tĩnh lại đối diện với người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.

Thủ đoạn của người đàn ông này cực đoan kinh khủng bao nhiêu, cô biết hết.

Cô chỉ có thể giả vờ.

Nghe giải thích của cô, Hạng Chí Viễn ngồi trên ghế sô pha, dáng người ưu nhã lộ ra vẻ không đứng đắn, đôi mắt u ám nhìn cô, không nhìn ra sự tin tưởng hay là không tin.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận