Biểu hiện của cô làm cho anh ngạc nhiên đến vậy thật sao?
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm cánh tay đang đưa ra của cô, ánh mắt trở nên thâm thuý, sau đó ra vẻ kiêu ngạo mà ngang ngược nói: “Thiệt là ngại quá, không làm bạn đâu, em chỉ có thể làm người phụ nữ của tôi.
”
“Cạn lời với anh luôn.
”
Giang Ninh Phiến xấu hổ rụt tay về, vươn đôi chân thon dài xuống giường chuẩn bị đi làm bữa khuya, bỗng cả người bị Hạng Chí Viễn mạnh mẽ kéo vào trong ngực.
“Cạn lời cái gì chứ? Làm người phụ nữ của tôi khiến em rất uất ức sao?” Hạng Chí Viễn không vừa lòng kéo lấy cô.
“Ừm.
.
” Giang Ninh Phiến ngẫm nghĩ một hồi rồi mỉm cười nói: “Tôi không thích kiểu đàn ông có bề ngoài quá nữ tính, còn đẹp hơn cả phụ nữ, cản trở tôi tỏa sáng”
“Em chê bề ngoài của tôi? Vậy em thích kiểu nào, như Cô Minh Thành đó hả?”
Cô vẫn luôn vui vẻ hoà nhã với Cô Minh Thành, chẳng lẽ cô thích Cô Minh Thành sao?
Hạng Chí Viễn kể từ lúc sinh ra đến giờ, lần đầu tiên trong đời bị người ta chê bai bề ngoài.
Cái tên Cô Minh Thành không theo lẽ thường đó… Giang Ninh Phiến suy nghĩ, thôi bỏ đi.
“Dù sao thì tôi cũng không thích đàn ông mặt mũi trông như yêu tinh” Giang Ninh Phiến nhún vai, ngẩng đầu lên hôn nhẹ vào mặt anh một cái, sau đó nhanh chóng rời khỏi cái ôm của Hạng Chí Viễn, đi ra ngoài.
“Vậy tôi để râu nhé?” Giọng nói không cam lòng của Hạng Chí Viễn truyền tới từ sau lưng cô.
Giang Ninh Phiến nghe vậy thì suýt chút nữa đã vấp té.
Để râu?
Cũng thiệt thòi cho anh nghĩ ra được… Cải bản mặt diêm dúa lẳng lơ của anh mà để râu thì chỉ thấy dị hợm thôi, còn chẳng bằng để như bây giờ, ít nhất cũng sạch sẽ.
Khuya, chân trước Giang Ninh Phiến vừa bước vào phòng bếp, chân sau Hạng Chí Viễn đã theo vào cùng.
Đầu bếp, đầu bếp nữ và nữ giúp việc trực đêm lập tức chạy ra khỏi phòng nghỉ bên cạnh phòng bếp, đứng thành một hàng thẳng tắp, sợ hãi cúi đầu: “Cậu Hạng, cô Giang, chẳng hay đêm nay hai người muốn ăn gì?”
“Hôm nay tôi muốn tự làm, mọi người có thể đi ngủ trước.
”
Giang Ninh Phiến nói.
“A.
.
” Mọi người càng sợ hơn: “Có phải chúng tôi làm không tốt ở đâu không.
”
“Bảo mấy người đi ngủ thì đi ngủ đi! Lằng nhằng lắm thế, không muốn làm nữa à?” Hạng Chí Viễn ôm lấy vai của Giang Ninh Phiến, liếc nhìn đám người với vẻ không kiên nhẫn, hơi thở tối tăm trên người tản ra ngoài.
“Vâng, cậu dạng, chúng tôi lập tức đi xuống.
”
Đám người vội nói, ước gì mình mọc được cảnh rồi bay đi.
Giang Ninh Viên bước vào phòng bếp lớn, đi vào kho nguyên liệu nấu ăn của phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Muốn ăn gì?”
“Cháo cửa biển.
”
Hạng Chí Viễn nhanh chóng trả lời, vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau.
Suốt ngày cứ nghĩ tới cháo cháo chảo, một tên đàn ông lớn xác mà lại thích ăn cháo như vậy.
“Sai, tôi chỉ dựa vào em mà sống.
”
Mấy lời thả thính của Hạng Chí Viễn cứ tuỳ tay mà tới, Giang Ninh Phiến nghe đến sững sờ, tim đập điên cuồng.
Cô không dám làm nơi gửi gắm tình cảm của anh, càng không dám làm khát vọng cả đời của anh.
“Sao vậy?” Cảm nhận được cô có gì đó bất ổn, Hạng Chí Viễn xoay người cô lại, đôi mắt nhìn thật sâu vào cô.
“Không có, tôi đang nghĩ xem ngoài cháo ra thì còn nấu món gì được.
”
Giang Ninh Phiến cố mỉm cười, xoay người đi vờ như đang chuyên tâm chọn nguyên liệu nấu ăn.
Nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp đều được phân loại ra, hệt như khu thực phẩm của siêu thị.