“Tôi đi nấu thêm hai món nữa là ăn được rồi.”
Hạng Chí Viễn đứng lên ngay lập tức.
Giang Ninh Phiến vội vàng kéo tay anh lại: “Không cần đâu, nếu anh còn đi nấu nữa thì sẽ đến bữa tối mất.”
Có cô ở bên cạnh, anh cũng không thể nấu ăn được, anh thái thức ăn thôi mà cũng sắp bay đến “hồn” cô hai cái.
Anh cho muối mà muối cũng “sờ” mặt cô vài lần…
Cứ nấu ăn như vậy thì sẽ rất tốn thời gian.
Cô thật sự rất đói bụng, không muốn ăn bữa tối.
“Được.” Hạng Chí Viễn ngồi xuống, dùng khăn giấy lau tay một cách tao nhã rồi mới bắt đầu múc canh, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô mang theo ý cười.
Dáng vẻ đó ngu ngốc thật sự.
Giang Ninh Phiến nhận một bát canh mà Hạng Chí Viễn múc cho, cô đang cầm lấy thìa bạc định uống thì bỗng nhiên Hạng Chí Viễn hỏi: “Em lấy số lạ gọi điện thoại cho bên ngoài ở đâu vậy?”
“Tôi mượn điện thoại của Mục Thanh Linh.”
Giang Ninh Phiển nói.
Cuối cùng, anh cũng hỏi lại vấn đề này rồi, cô biết rõ là cô có muốn tránh cũng không được.
“Tôi cho em dùng điện thoại di động của tôi, về sau em đừng mượn của người khác nữa.” Hạng Chí Viễn đưa điện thoại di động tới trước mặt cô rồi cúi đầu xuống ăn cơm.
Bỗng nhiên, anh lại nói: “Em định gọi điện thoại cho
ai?”
“Khụ!”
Giang Ninh Phiến đang uống canh thì bị Hạng Chí Viễn ném cho câu hỏi này.
Cô hấp tấp, không kịp chuẩn bị nên bị nghẹn rồi.
Hạng Chí Viễn đưa cho cô một cốc nước, đôi mắt nhạy cảm khẽ cau mày: “Em làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Giang Ninh Phiến vội vàng mượn việc uống nước để che giấu sự hoảng hốt trong lòng.
Cô có thể nói là cô gọi điện cho ai hay sao?
Hạng Chí Viễn uống một ngụm canh, đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chòng chọc vào cô, trong mắt hiện lên một tia U.
ám xen lẫn phiền muộn: “Em gọi cho người đàn ông mà em thầm mến sao?”
“Uống canh đi!”
Giang Ninh Phiến múc một muỗng canh, cô duỗi tay, trực tiếp đưa thìa bạc tới bên môi của Hạng Chí Viễn: “Tôi đút cho anh ăn.”
Trong nháy mắt, cả người Hạng Chí Viễn cứng lại, anh giữ nguyên tư thế ngồi của mình, không hề nhúc nhích mà bình tĩnh nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh mới khôi phục lại tinh thần: “Em nói gì, em nói lại lần
nữa đi.”
“Tôi đút canh cho anh uống, không uống sao? Được rồi.”
Giang Ninh Phiến nhìn anh không biết làm sao thì muốn rút tay về.
Cổ tay cô bị Hạng Chí Viễn mạnh mẽ nắm chặt, Hạng Chí Viễn nhanh chóng cúi đầu xuống, uống sạch nước canh trong thìa bạc của cô, ánh mắt sáng rực lên nhìn cô, nói: “Tôi muốn chứ!”
Anh đã quên chuyện vừa nãy rồi sao? Tốt lắm.
Giang Ninh Phiến cười, cô lại múc một thìa canh tới bên môi anh.
Ánh mắt Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào cô, tròng mắt của anh không nhúc nhích.
Anh vẫn cúi đầu uống canh nhưng thân thể vẫn cứng ngắc như vậy.
Sao anh lại giống một tên ngốc đến vậy chứ…
“Tiếp tục.”
Ánh mắt của Hạng Chí Viễn đã hoàn toàn không rời khỏi cô được rồi.
“Được rồi, bởi vì tay anh bị thương đó.” Giang Ninh Phiến dứt khoát đứng lên, đi qua bàn ăn hình chữ nhật đến bên cạnh anh.
Cô chống hông vào mép bàn, một tay nâng bát, một tay cầm thìa bạc đút canh cho anh.
Hai mắt Hạng Chí Viễn sáng rực, nhìn chằm chằm vào cô.
“Cậu Hạng, mời anh dùng canh.” Giang Ninh Phiến đưa một muỗng canh lên.
Hạng Chí Viễn nhìn cô uống xong, ánh mắt anh như thiêu đốt tất cả, giống như cái mà anh uống không phải là canh mà là cô mới đúng.
Đột nhiên, Hạng Chí Viễn cướp lấy thìa bạc trong tay cô.
Anh dùng cái tay bị thương tay nắm lấy bạc thìa múc một cái canh, động tác hơi cứng ngắc đưa canh tới bên môi cô, ánh mắt nóng như lửa.
Giang Ninh Phiến nhìn thìa canh, không biết phải làm sao.
Có cần phải làm chuyện buồn nôn như đút cho nhau ăn này hay không?
“Uống đi.”
Giọng nói của Hạng Chí Viễn vô cùng cố chấp.
“Đúng là..”
Giang Ninh Phiến không thể làm gì, chỉ có thể cúi đầu xuống uống hết canh trong thìa bạc.
Hạng Chí Viễn nở nụ cười thật tươi ngay lập tức, anh để lộ hàm răng trắng noãn, cả khuôn mặt đều hiện lên sự thỏa mãn.
Dáng vẻ ngây thơ đó không hề giống một đại ca xã hội đen oai phong một cõi chút nào.