Sắc mặt hơi đỏ ửng.
Anh ta mù, không thấy được hết thảy, nhưng thính lực nhạy bén, hơi thở phập phồng đều đều của Giang Ninh Phiến phóng đại bên tai anh ta.
Không ngừng phóng đại.
Nhưng một bàn tay vô hình mập mờ mơn trớn vành tai anh ta, sờ mặt anh ta, sờ ngực anh ta…
Mà bàn tay kia, là của Giang Ninh Phiến.
“…”
An Vũ Dương cúi đầu thấp ngồi ở đó, yết hầu căng cứng, giống như sắp nghẹt thở đến nơi.
Anh ta cởi cà vạt ra, để mình thở dốc.
“Anh định cứ ngồi đó đến khi trời sáng à? Dưới giường có chăn nệm đó.
” Giang Ninh Phiến không muốn bận tâm đến anh ta, nhưng thấy anh ta vẫn ngồi ở đó thì cực kỳ chướng mắt.
“Không, không cần.
Cô mau, mau ngủ đi.
”
An Vũ Dương cà lăm, tai càng đỏ thêm, đỏ đến mức như bị nướng chín, ngón tay bấu chặt vào da ghế sô pha…
Đây là lần đầu tiên anh ta ở chung một phòng với Giang Ninh Phiến.
Chăn đệm trải sàn cách cô quá gần, anh ta sẽ nghe rõ ràng hơn.
“Tùy anh thôi.
”
Giang Ninh Phiến không muốn để ý đến anh ta, xoay người vào bên trong.
Vừa nhắm mắt, cô lại thấy khuôn mặt của Hạng Chí Viễn, bàn tay anh từ từ trượt xuống người cô…
Cho dù cô có đang tấn công anh, anh cũng chỉ có động tác phòng ngự.
Hạng Chí Viễn.
Đối xử với mình rất tốt.
Đừng làm tổn thương người không đáng nữa, ví dụ như cô vậy.
Đột nhiên, nước mắt trong suốt thấm ướt lông mi cô.
Đêm khuya, nhà họ Hạng rối loạn hết cả lên.
Hạng Chí Viễn nằm trên ghế sô pha ở phòng khách chưa tỉnh, vẻ ác liệt trên gương mặt yêu nghiệt hơi yếu đi, cổ áo phanh ra, lộ hình xăm, một cánh tay tuột xuống từ trên ghế sô pha.
Năm ngón tay giật giật.
Dường như muốn nắm lấy gì đó.
Cuối cùng, tay anh lại buông…
Một đám đàn em đứng trong phòng khách, ai cũng im lặng.
“Cộp cộp cộp…”
Cô Minh Thành bất an đi tới đi lui, phiền não không ngừng lấy tay cào cào mái đầu bạc trắng của mình: “Đi tìm chị Phiến về đây ngay lập tức! Phải tìm về được!”
Anh ta ngửi thấy mùi nước hoa gây mê trên người cậu Hạng, cũng không lo lắng lắm.
Sau khi nước hoa gây mê hết hiệu lực, cậu Hạng sẽ tỉnh.
Bây giờ anh ta chỉ phiền lòng một chuyện…
Nếu cậu Hạng biết lại không thấy chị Phiến đâu thì phải làm sao bây giờ? Làm sao hả!
“Anh Thành, tối thế này rồi đi đâu để tìm người ạ?” Một tên đàn em nơm nớp lo sợ hỏi.
“Mẹ thằng ngu này! Mày hỏi tao, mẹ nó tao biết hỏi ai bây giờ?” Cô Minh Thành vò tóc thành cái tổ chim, kích động rống to: “Tao nói cho chúng mày biết, nếu cậu Hạng tỉnh lại không thấy chị Phiến đâu, chúng mày cứ chờ rơi đầu bất cứ lúc nào đi!”
“…”
Đám đàn em lặng lẽ lùi về sau một bước.
“Cậu Hạng sao rồi?”
Một giọng nói vui vẻ mềm mại bỗng vang lên.
Cô Minh Thành và đám đàn em vừa quay đầu thì thấy một cô gái trẻ tuổi đi tới từ bên ngoài, kiểu tóc bob mềm mại, băng gạc trên mặt đổi thành một miếng urgo, mặc một bộ đồng phục y tá màu trắng, vạt áo được cắt đến phần mông.
Phơi bày đôi chân ngọc thẳng tắp.
Là Mục Thanh Linh.
Không ít đàn em cũng kìm lòng không đặng mà nuốt một ngụm nước miếng.
“Mẹ nó, còn có tâm trạng ngắm nghía à?” Cô Minh Thành ước gì có thể rút súng phế hết đám đàn em này đi: “Còn không mau đi tìm chị Phiến?’
Mục Thanh Linh thu hoạch được nhiều ánh mắt trần trụi như thế, thoáng cái lòng hư vinh được thỏa mãn.
Bình thường khi Giang Ninh Phiến ở đây, đám đàn ông này chẳng có một ai thấy cô ta…
Bây giờ Giang Ninh Phiến đi rồi, cũng chỉ còn lại một mình cô ta.
Cô ta phải lấy được tất cả những gì Giang Ninh Phiến đã từng hưởng thụ.
“Vâng, anh Thành, bọn em đi ngay đây!”
Đám đàn em trong bang chạy trốn đi tìm người.