Mục Thanh Linh đi tới bên ghế sô pha, làm bộ ngạc nhiên nhìn Hạng Chí Viễn đang hôn mê: “Cậu Hạng? Cậu Hạng?”
“Cô ồn ào cái gì hả?”
Cô Minh Thành không nhịn được hét lên.
“Tôi là y tá, tôi có thể chăm sóc cậu Hạng” Mục Thanh Linh nhìn Cô Minh Thành, ánh mắt dịu dàng như nước, long lanh động lòng người.
Mục Thanh Linh này là bạn của Giang Ninh Phiến, chắc là đáng tin cậy.
Vẫn là tìm người quan trọng hơn.
Mắt thấy Cô Minh Thành đi rồi, trên gương mặt vui vẻ của Mục Thanh Linh lộ ra nụ cười.
Cô ta ngồi xổm xuống bên ghế sô pha sờ trán Hàng Chí Viễn, thân thể khéo léo chắn phía camera ghi hình, bỏ một tờ giấy nhàu nát vào trong túi quần Hạng Chí Viễn.
Sau đó, Mục Thanh Linh quan sát tỉ mỉ gương mặt của Hạng Chí Viễn.
Ngũ quan của người đàn ông này có thể nói là tuyệt đẹp, không có một khuyết điểm nào, lông mày rậm, lông mi dài, sống mũi cao ngất, dáng môi cũng rất đẹp…
Đầu ngón tay cô ta dừng trên đôi mắt anh.
Cô ta đã từng thấy một vùng biển sâu xanh lam trong đôi mắt Hạng Chí Viễn, rất thâm tình.
Đáng tiếc, một người đàn ông như thế lại yêu cái đồ để tiện Giang Ninh Phiến đó.
“Tiêm Tiêm.
”
Đột nhiên tay Mục Thanh Linh bị nắm lấy.
Hạng Chí Viễn đột ngột mở mắt ra, một đôi mắt đậm màu nhìn thẳng vào Mục Thanh Linh.
Mục Thanh Linh thoáng sửng sốt.
Giang Ninh Phiến đã phun bao nhiêu nước hoa gây mê vậy? Sao Hạng Chí Viễn lại tỉnh nhanh như thế?
Một giây tiếp theo, Mục Thanh Linh chợt bị Hạng Chí Viễn ấn vào trong ngực.
Hạng Chí Viễn cúi đầu xuống đặt lên môi cô ta, tay túm chặt cô ta, hận không thể bẻ gãy.
“Ưm… Đau… Ưm.
”
Mục Thanh Linh bị đau mà giãy giụa, môi lại bị Hạng Chí Viễn che kín, anh định cạy miệng cô ta ra.
Hạng Chí Viễn xoay người một cái, ngã xuống từ trên ghế sô pha, ngã mạnh lên trên người cô ta.
Mục Thanh Linh suýt chút nữa không thở nổi mà ngủm củ tỏi.
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt đờ đẫn, hai tay đè tay cô ta lại, ẩn cô ta trên đất, nhìn chằm chìm cô ta từ trên cao xuống.
“Cô… không… phải.
.
là…Tiêm…Tiêm”
Mắt Hạng Chí Viễn khôi phục lại như bình thường trong nháy mắt, nhiễm một tầng khói mù, lạnh lùng nhìn cô ta.
Mục Thanh Linh bị sự âm u trong mắt anh hù dọa, nhất thời sợ hãi không dám thở mạnh.
Hạng Chí Viễn từ từ đứng lên từ trên người cô ta, đôi chân thon dài đứng không quá vững, người vẫn còn bị thuốc mê khống chế, dưới chân lảo đảo.
Anh đạp một phát lên chân cô ta.
“Cậu Hạng, đau, anh tha cho tôi đi…”
Mục Thanh Linh đau khổ cầu xin tha thứ.
Hạng Chí Viễn âm u nhìn chằm chằm vào cô ta, nâng tay đè lên cái đầu đau như sắp nứt ra của mình, lùi về sau một bước, giọng nói như vang lên từ trong địa ngục: “Gọi người vào hết cho tôi!”.
“Vâng… Chân của tôi…”
Mục Thanh Linh đau đến mức nước mắt chực trào ra.
Lúc này Hạng Chí Viễn mới chậm rãi nhấc chân ra, cúi đầu nhìn một mảng vết hồng trên đùi cô ta, không có chút thương tiếc nào.
Hôm sau.
Hồ nước hình chữ U vòng quanh nhà họ Hạng lấp lánh ánh nước dưới ánh mặt trời.
Trong sảnh lớn nguy nga lộng lẫy ở một ngôi biệt thự nào đó của nhà họ Hạng, một chiếc ghế vàng lưu ly như ngai vàng đặt ở trung tâm phòng lớn phía bắc, hướng về phía nam.
Hạng Chí Viễn tắm xong, làm nhạt bớt mùi nước hoa gây mê, thay một thân áo choàng tắm màu đen ngồi trên ghế vàng lưu ly.
Giống như một vị vương giả bá đạo.
Không phải giống như, mà anh vốn như thế.
Trên bức tường sau lưng Hạng Chí Viễn là bức tranh một đống đầu lâu màu đen đang cười gần.
Ở giữa đống đầu lâu là một thiên sứ nhỏ bé màu trắng, bị vây quanh bởi một đứng đầu lâu giương nanh múa vuốt.