Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế


Đây là một bức tranh treo tường khiến người nhìn hốt hoảng, nổi da gà khắp người
“…”
Trong sảnh lớn, Cô Minh Thành dẫn theo mấy tên đàn em đứng phía dưới, ai ai cũng chắp tay sau lưng, toàn bộ cúi đầu xuống, không dám thở mạnh.

Có ba người bị treo trước mặt bọn họ…
“Ba mẹ giáo sư” Giang Phương Việt, Vương Chỉ Du của Giang Ninh Phiến, bạn “tốt” Mục Thanh Linh của Giang Ninh Phiến.

Ba người cứ thế bị xích kim loại khóa lại, lơ lửng giữa không trung, không trên không dưới.

Gương mặt của từng người trong bọn họ bị dọa sợ trắng bệch thảm hại, trong miệng bị nhét đầy vải, chỉ có thể phát ra vài tiếng ú ớ: “Ưm… Ưm…”
“Cậu Hạng, chúng tôi thề sẽ tìm được chị Phiến!”
Cô Minh Thành âm thầm lau mồ hôi, đại diện một đám anh em nói ra.

Cậu Hạng rất ít khi cần đến sảnh lớn này để bàn bạc, lần trước là vì đánh nhau bằng khí giới với kẻ thù có thế lực không thua kém Địa Ngục Thiên.

Cuối cùng, cậu Hạng trực tiếp ngũ mã phanh thây người đứng đầu của đối phương.

Ngay cả thân thể hoàn chỉnh cũng không cho giữ lại.

“….


Hạng Chí Viễn ngồi trên ghế vàng lưu ly, cao cao tại thượng, tà khí nồng đậm quấn quanh thân thể hơi nghiêng.


Vang lên không cao không thấp, âm thanh khuếch đại.

Giống như có tiếng vọng.

Trên gương mặt yêu dị của Hạng Chí Viễn không lộ vẻ gì, đôi con ngươi đậm màu khúc xạ lại ánh sáng màu đen, cực kỳ âm u và kinh khủng, giọng nói lại chậm rãi: “Hai bác không cần phải sợ, chỉ cần con gái hai bác trở về, cháu sẽ hiếu kính với hai bác như trước.


“Ưm… Ưm…”
Vợ chồng giáo sư Giang bị treo giữa không trung, trong miệng bị nhét vải, không cách nào nói chuyện.

“Trước lúc ấy, có lẽ hai bác phải chịu khổ một chút.

” Giọng nói của Hạng Chí Viễn sâu kín, không chút tình cảm nào: “Sáu ngày sau, là ngày đính hôn của chúng cháu.


Trên bức tranh treo tường sau lưng anh, đầu lâu cười gằn.


“Cháu sẽ phái người mỗi ngày lấy một bộ phận trên người hai bác xuống.

Nếu sáu ngày sau Giang Ninh Phiến vẫn chưa xuất hiện, buổi lễ đính hôn của cháu sẽ chính là hội triển lãm bộ phận cơ thể người của hai bác.



Đôi mắt Hạng Chí Viễn không có nhiệt độ, vẫn nhìn đầu lâu trên tay vịn, nói ra lời tàn nhẫn nhất.

“Ưm… Ưm… Ưm…”
Ba người bị treo giữa không trung nghe vậy càng kích động giãy giụa, thân thê lại bị xiềng xích trói càng chặt hơn.

Mục Thanh Linh lại càng hoảng sợ, liều mạng giãy giụa.

Đã từng thấy Hạng Chí Viễn nhiều lần cưng chiều Giang Ninh Phiến, sao cô ta lại quên mất anh là câu Hạng bước ra từ trong máu tươi và tội ác kia chứ…
Anh là ác ma.

“…”
Cô Minh Thành đứng trước mặt đám đàn em, tưởng tượng hình ảnh mà Hạng Chí Viễn nói.

Lập tức một cơn buồn nôn trào lên, suýt chút nữa ọe ra.

Lần này, cậu Hạng thật sự tức giận.

“Truyền lời ra bên ngoài, không cần biết là thế lực nào trong nước, dù lớn hay nhỏ, dù có thù với tôi hay không, toàn bộ đều phải đi tìm người cho tôi.

” Hạng Chí Viễn ngước mắt lên, lạnh lùng quét qua tất cả đàn em bên dưới: “Nếu có ai không đi tìm, sáu ngày sau, Địa Ngục Thiên vắt đầu thắt cổ toàn bộ.


“Vâng thưa cậu Hạng.


Tiếng trả lời đồng thanh của đám đàn em vang vọng khắp bầu trời.

Thế lực trên toàn quốc đi tìm người, chị Phiến có mọc cánh cũng trốn không thoát được…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận