“Cậu Hạng, anh làm gì vậy?” Mục Thanh Linh rụt rè hỏi, vẻ mặt u ám khó hiểu nhìn anh.
Hạng Chí Viễn tiện tay ném chai rượu xuống, trên tay xuất hiện một chiếc bật lửa màu trắng bạc phiên bản giới hạn của dupont.
“Cậu Hạng…”
Mục Thanh Linh kinh ngạc nhìn anh, đừng nói là anh định…
Hạng Chí Viễn gật đầu mạnh, ném chiếc bật lửa lên chăn.
Rượu và lửa.
Là sự kết hợp tuyệt vời nhất.
Một tia lửa nhanh chóng bùng lên trên chiếc chăn bông, ngọn lửa như một con thú màu đỏ ham ăn thiêu rụi tất cả các loại quần áo hàng hiệu…
“Bùm!”
Lửa cháy điên cuồng.
Hơi nóng lan tỏa trong không khí.
Hạng Chí Viễn nhìn ngọn lửa trước mặt bằng ánh mắt thâm trầm, khuôn mặt quỷ dị bị ánh lửa chiếu vào, lập lòe lúc sáng lúc tối.
Mùi hương trên cơ thể cô là liều thuốc độc mà anh không thể đào thải được.
Bây giờ anh đốt hết những thứ còn vương mùi hương cơ thể cô, cắt đứt những thứ có thể dùng thay thuốc phiện này.
Cho nên, Tiêm Tiêm, tốt hơn hết là em nên xuất hiện trong vòng sáu ngày, mang theo chiếc nhẫn của anh đến khách sạn Đế Quốc…
Nếu không, một khi cơn nghiện ma túy phát tác, chuyện gì điên rồ anh cũng có thể làm ra được.
“Cậu Hạng…”
Mục Thanh Linh từng bước đi tới chỗ Hạng Chí Viễn, bưng một cái bát đến: “Trước đây Ninh Phiến bảo tôi học cách nấu cháo cửa biển, nói là cậu Hạng thích ăn món này, lúc đó tôi không hiểu ý của cô ấy, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ cô ấy đã sớm chuẩn bị cho việc rời đi.
”
Đã sớm chuẩn bị cho việc rời đi?
Ánh mắt của Hạng Chí Viễn chuyển từ ngọn lửa trước mặt sang khuôn mặt sợ hãi, rụt rè của Mục Thanh Linh, cuối cùng rơi xuống bát cháo trên tay cô ta.
“Bùm!”
Hạng Chí Viễn cầm lấy chiếc bát, ném thẳng vào lửa.
Đây cũng là vật tương tự như ma túy, thứ mà anh không được đụng đến.
Mục Thanh Linh sợ hãi co rúm người lại, nói tiếp: “Ninh Phiến nói với tôi là cậu Hạng có thói quen sạch sẽ, vì vậy phải cẩn thận không được để anh chạm bẩn, còn nói cậu Hạng đã nấu cho cô ấy ăn nhiều lần, vậy nên sau này bảo tôi phải nấu cho anh ăn, cô ấy, cô ấy còn nói…”
Mục Thanh Linh muốn nói lại thôi, mặt đầy vẻ ngượng ngùng, lúng túng.
“Nói gì?”
Hạng Chí Viễn lạnh giọng hỏi, trong mắt ánh lên tia lửa.
“Cô ấy nói… cậu Hạng thích ở trong bếp làm… loại chuyện đó, phải ghi nhớ từng sở thích của cậu Hạng.
”
Mục Thanh Linh nói đến đây thì mặt đỏ bừng, ngước mắt rụt rè nhìn anh, đôi mắt đẹp ngân ngấn nước.
Chỉ cần có được Hạng Chí Viễn, cô ta có thể sống sót.
Những gì Giang Ninh Phiến có, cô ta cũng sẽ có.
Sau đó, cô ta có thể giúp An Vũ Dương đánh bại Hạng Chí Viễn.
Không sai, người duy nhất mà cô ta yêu chỉ có An Vũ Dương, cô ta dò hỏi thông tin của Hạng Chí Viễn, đá Giang Ninh Phiến đi, quyến rũ Hạng Chí Viễn, tất cả những thứ cô ta làm là vì muốn trở thành người có công lớn nhất trong nhiệm vụ lần này, khiến cho An Vũ Dương nhìn cô ta bằng cặp mắt khác xưa.
“…”
Đôi mắt Hạng Chí Viễn chợt rét lạnh, như một lưỡi dao lạnh lẽo đâm thẳng về phía cô ta.
Giang Ninh Phiến còn nói cho cô ta biết chuyện này sao?
Ha, anh đúng là đã đánh giá thấp tình bạn giữa hai người họ.
Tự mình bỏ đi, để lại một người bạn chăm sóc anh? Có phải anh nên cảm ơn cô vì đã để lại cho anh một người thay thế không?
“Cậu Hạng, tôi vào trong được không?”
Người phục vụ Tình Tình đột nhiên đứng ở cửa.
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn cô ta, giọng điệu không vui: “Vào đi.
”
Tình Tình biết cậu Hạng bây giờ rất khó chịu, vậy nên cô ta thận trọng bước tới: “Cậu Hạng, lúc giặt quần áo cho anh, chúng tôi tìm thấy mảnh giấy này trong túi quần.
”
Mảnh giấy…
Đôi mắt Hạng Chí Viễn trở nên lạnh lẽo, anh nhận tờ giấy từ tay Tình Tình rồi mở nó ra.
Trên đó viết một câu:
“Hạng Chí Viễn, tôi phát hiện từ đầu đến cuối tôi chỉ yêu người ấy, chết tâm với tôi đi, đừng tìm tôi nữa.
– Tiêm Tiêm”