“13688888888.
”
Một chuỗi số trông vô cùng phách lối.
Là số điện thoại di động của Hạng Chí Viễn…
Tiếng chuông reo một hồi lâu, Giang Ninh Phiến cầm điện thoại di động lên đặt bên tai, tầm mắt nhìn về phía trước mặt, trong mắt toàn là những hình ảnh tàn nhẫn trên tivi vừa nãy…
“…”
Điện thoại được kết nối.
Cô không chắc có phải là Hạng Chí Viễn đang tự nghe điện thoại hay không, do dự ba giây.
Chỉ khoảng ba giây mà thôi.
Dường như đối phương đoán ra cô trong nháy mắt, tiếng nói lạnh lùng từ bên trong truyền tới, vang vọng vào tai cô: “Tiêm Tiêm, bây giờ ngoan ngoãn trở lại, tôi sẽ không so đo gì nữa.
”
Là Hạng Chí Viễn.
Cái giọng điệu u uất giống như từ địa ngục vọng tới không một ai có thể bắt chước được.
Khiến người ta sợ hãi.
“Hạng Chí Viễn.
” Giang Ninh Phiến cầm điện thoại di động, hàm răng cắn môi dưới.
“Thật sự là em.
” Hạng Chí Viễn ở đầu dây bên kia hơi ngừng một chút, hô hấp nặng nề hơn ban nãy, dồn dập, giọng điệu mềm mại: “Không ngờ tôi lại có thể nghe thấy giọng nói của em nhanh như thế.
Tiêm Tiêm, tôi rất nhớ em.
”
Sự hấp dẫn trong giọng nói của anh, dường như giữa bọn họ chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Tiêm Tiêm, tôi rất nhớ em.
“…”
Trái tim Giang Ninh Phiến đau đớn không kịp đề phòng.
“Tiêm Tiêm, tôi muốn thấy em, gọi video đi.
” Hạng Chí Viễn nói.
Anh nhớ cô.
Anh muốn lập tức nhìn thấy cô.
Vẫn chưa tới một ngày, cơn nghiện của anh sắp bùng nổ, anh phải nhìn thấy cô ngay lập tức, nếu không anh sẽ điên mất.
Một trận gió thổi qua.
Lá cây trên đỉnh đầu Giang Ninh Phiến bị thổi vang lên tiếng xào xạt, ồn ào trên đầu cô khiến cô tỉnh táo.
“Chuyện đó là do anh làm sao? Là anh làm nổ bệnh viện?”
Giang Ninh Phiến hỏi.
“Tôi không cần phải tự tay làm những thứ kia.
” Giọng điệu Hạng Chí Viễn cuồng dã, không hề có chút hối hận nào: “Tiêm Tiêm, em đang ở đâu? Tôi đi đón em, ba mẹ em vẫn chờ chủ trì hôn lễ của chúng ta.
”
Giọng điệu mang từ tính, không giấu được sự uy hiếp nồng nặc.
Một mảnh lá cây rơi xuống trước mặt cô, chậm rãi rơi xuống.
Giống như trái tim cô.
Trái tim rơi xuống bụi rậm, sau đó bị vô số dòng máu tươi chảy qua, cô ngán ngẩm cuộc sống mình đang gánh vác, chỉ vì cô từ chối tình cảm của một người đàn ông tàn bạo.
Đối với cách làm điên cuồng của anh, trái tim cô nguội lạnh.
“Nếu anh lại tiếp tục tổn thương một người…”
Tiếng nói Giang Ninh Phiến lộ vẻ run rẩy.
Lời nói còn chưa nói hết đã bị Hạng Chí Viễn cắt đứt, anh lạnh lùng nói: “Em về, tôi sẽ dừng lại.
”
Cô không về.
Anh sẽ tàn nhẫn đến cùng, anh không quan tâm phải hy sinh bao nhiêu mạng người.
“Tôi sẽ quay về.
” Giang Ninh Phiến dựa vào thân cây phía sau, trong đôi mắt có sự kiên định: “Anh mang theo thi thể của tôi đi đính hôn đi.
”
Đã có nhiều người chết như thế.
Cũng không quan tâm thêm cái mạng này của cô….
Nghe thấy thế, Hạng Chí Viễn rơi vào yên lặng ngắn ngủi, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Ha ha.
”
“…”
Giang Ninh Phiến không hiểu tại sao anh lại cười.
“Tiêm Tiêm, em có biết chặt toàn bộ một người đang sống sờ sờ sẽ có tổng cộng bao nhiêu khối không?” Hạng Chí Viễn cười nói, như đang trò chuyện vui vẻ.
“…”
Giống như trái tim cô.
Giang Ninh Phiến dựa vào thân cây, cơ thể run rẩy.
Mỗi một từ anh dùng đều đang khiêu chiến giới hạn trong lòng cô…