Thậm chí, anh ta còn có thể tự chê bai.
Rõ ràng là một người đàn ông thanh cao đến vậy, lại không hề quan tâm gì đến sức khỏe của bản thân mình….
“Đây là sự thật, không có gì đáng để để ý cả.
” An Vũ Dương bình tĩnh nói.
“Không thể trị khỏi sao?”
Đây là lần đầu tiên Giang Ninh Phiến hỏi câu hỏi như vậy.
Trước đây, cô tôn sùng An Vũ Dương như một vị thần, sợ một khi không cẩn thận sẽ làm đau vết thương của anh ta.
Bây giờ, cô không còn những suy nghĩ vớ vẩn đó với An Vũ Dương nữa, ngược lại có thể nói chuyện cởi mở hơn.
“Tôi bị mù bẩm sinh, xác suất chữa khỏi là rất nhỏ, hơn nữa tôi cũng đã quen rồi.
” An Vũ Dương cười nhàn nhạt, cả người tỏa ra hơi thở ấm áp.
“Anh không muốn nhìn rõ thế giới này như thế nào sao?”
Cho dù chỉ có một tia hy vọng, cũng nên cố gắng trị liệu không phải sao?
“Chưa từng nghĩ đến.
” An Vũ Dương lắc đầu, trên gương mặt nở một nụ cười không quan tâm.
“Thật sao?” Anh ta thật sự không tò mò thế giới này có hình dạng ra sao? Không tò mò bản thân mình trông như thế nào à?
“Ừ.
”
An Vũ Dương gật đầu, sau đó từ từ quay mặt đi, đối mặt với cửa sổ, nụ cười trên môi dần dần khựng lại, một tia ảm đạm lướt qua đôi mắt không có tiêu cự ấy.
Anh ta không nói dối, thật sự anh chưa từng nghĩ đến kể cả trong quá khứ.
Mãi sau này, trong sinh mệnh anh ta xuất hiện âm thanh của chuông gió vừa sạch sẽ lại thuận tai; mãi sau này, trong cuộc đời anh ta xuất hiện một người luôn âm thầm ở bên cạnh bảo vệ anh ta…
Anh ta bắt đầu suy nghĩ.
Nhưng anh ta cũng chỉ có thể mong muốn mà thôi, thị giác của anh ta sẽ không đột nhiên hồi phục lại được…
Anh ta sẽ không đột nhiên có thể nhìn thấy tất cả những thứ mà mình muốn.
“…”
Giang Ninh Phiến nhìn theo An Vũ Dương quay đầu qua kia, cho rằng anh ta không muốn nói nhiều.
Dù sao trước giờ con người của anh ta vẫn vậy, vẫn không thích nói nhiều.
Cô quay đầu lại, đưa người mình nhìn ra cửa sổ xe, không nhìn thì không có gì, vừa nhìn một cái, cả người cô cứng đờ.
Xe địa hình chạy dọc theo con đường bên ngoài khu chợ ven biển.
Cô vừa nhìn sang đó là có thể nhìn thấy khu chợ nhộn nhịp ở phía bên kia.
Cô hạ cửa sổ xe xuống, từng cơn gió thổi đến đều mang theo mùi vị của hải sản…
Hạng Chí Viễn.
Trong lúc bừng tỉnh lại, dường như Giang Ninh Phiến nhìn thấy trong khu chợ bận rộn ven biển, có hai bóng người đang dựa vào nhau, mười ngón tay đan chặt, rất giống cô và Hạng Chí Viễn.
Cũng ở nơi đó, chỉ mới ngày hôm qua, Hạng Chí Viễn nói với cô một câu…
“Tiêm Tiêm, anh đồng ý cả đời này làm anh trai câm điếc của em, ở nơi đó mãi mãi yên lặng đợi em trở về.
”
Lúc anh nói câu nói này, đôi mắt lộ ra sự nghiêm túc chưa từng có.
Cô biết, anh thật sự nghiêm túc.
Nhìn về phía biển, Giang Ninh Phiến ngồi trên xe địa hình, giọt nước mắt âm thầm rơi xuống.
Chiếc hộp chứa đựng ký ức bị mở ra một cách điên cuồng, tất cả những gì liên quan đến Hạng Chí Viễn đều điên cuồng ập vào người cô…
“Thứ anh có thể cho em anh đều sẽ đưa hết cho em, thứ anh không cho được, chỉ cần em muốn, anh sẽ giành về cho em!”
“Nhưng anh cần em hiểu rõ, Tiêm Tiêm, anh sẽ không bao giờ nghi ngờ em.
”
“Chỉ cần em chịu nhặt xác cho anh, để cho hơi ấm cuối cùng giữ lại trên người anh là của em.
”
“Tiêm Tiêm, sớm muộn gì em cũng sẽ yêu anh thôi!”
“Bởi vì em là Tiêm Tiêm, bởi vì anh yêu em, anh sẽ tin em.
”
“Mỗi lần em quay người, anh đều tưởng em muốn rời đi.
”
“…”
Nước mắt rơi lã chã xuống.
Giang Ninh Phiến phát hiện bản thân mình lại có thể nhớ rõ ràng chính xác từng câu, từng chữ một Hạng Chí Viễn từng nói.