Thật ra anh không làm một người anh câm điếc của cô suốt đời được, anh là người đứng đầu Địa Ngục Thiên, những thứ anh cần làm quá nhiều, anh không thể làm người yên lặng chờ đợi của năm đó được…
Mà cô, cũng không còn là cô gái ngây thơ hông đeo lục lạc năm đó nữa rồi.
Giữa bọn họ đã thay đổi từ lâu rồi.
Một đen một trắng, lại thêm mạng người gánh lên lưng.
Ai có thể nhận lời ai đó cả đời…
Giang Ninh Phiến cắn môi, không để mình phát ra tiếng nức nở, nước mắt lướt qua khóe môi, mằn mặn đắng chát.
“Haiz.
”
Chú lái xe nhìn thoáng qua gương mặt đầy nước mắt của Giang Ninh Phiến từ trong kính chiếu hậu, không khỏi thở dài.
Thanh niên thời nay luôn đa sầu đa cảm.
“…”
An Vũ Dương chậm rãi đưa mặt qua, mở to đôi mắt không có cảm giác nhìn về phía Giang Ninh Phiến.
Sắc mắt anh ta trở nên hơi khó chịu, lộ ra vẻ trắng bệch yếu ớt của bệnh tật.
Cô khóc.
Bàn tay An Vũ Dương đặt ở trên ghế dần dần đưa tới, giống như đi từng bước từng bước trên con đường dài dằng dặc.
Vào một giây ngón tay anh ta sắp chạm vào ngón tay của cô…
“Cậu chủ, phía trước có người chặn đường rồi, đang kiểm tra từng chiếc xe một, chúng ta không thể rời khỏi cửa biển được.
” Tài xế nhìn tình hình xe cộ phía trước đột nhiên nói.
“…”
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên, vội vàng giơ tay lên lau nước mắt, cảnh giác nhìn về phía trước.
“…”
Ánh mắt An Vũ Dương mơ hồ, ngón tay cứng nhắc rút về.
Giang Ninh Phiến nhìn tình hình phía trước, quả nhiên thấy ở ngã ba đường phía trước có mấy chục chiếc xe dừng lại ngay cửa biển, mấy trăm người mặc áo tây trang màu đen đang đứng chặn ở đó.
Ngăn đường đi của tất cả các xe lại.
Trên các cột xung quanh treo một tấm áp phích cực lớn, cao tầm ba mét.
Bên trên là ảnh chụp của cô, là bức hình cô đội mũ lưỡi chai…
Hiển nhiên là tới tìm cô rồi.
Trái tim Giang Ninh Phiến đập hồi hộp, tính thử xem xe vượt qua thế nào.
Rất nhanh, suy nghĩ này của cô đã bị dập tắt.
Bởi vì cô thấy những chiếc xe kia đều là kiểu xe dodge tomahawk, là loại xe có tốc độ nhanh nhất thế giới.
Cho dù muốn phá vòng vây chạy trốn, đường ở cửa biển cũng có nhiều đoạn gấp khúc, cô tự lên sân đua xe cũng không vượt được mấy chiếc xe kia.
Hạng Chí Viễn cũng đã suy xét đến khả năng cô sẽ lái xe vượt qua, cho nên đã dùng đến xe hạng nặng…
Những chiếc xe phía trước đang bị ép chấp nhận kiểm tra từng chiếc một, một chiếc xe chạy tới từ phía sau, dừng ở đằng sau xe việt dã của họ.
Họ trở thành nhân kẹp trong hamburger.
“Không đi được.
”
Giang Ninh Phiến nhìn tình hình bên ngoài, cả ngã ba đường đều bị xe máy hạng nặng và mấy trăm người mặc tây trang chặn lại đến mức con kiến cũng không chui lọt.
Lần này.
Còn ngắn hơn so với lần trước.
Chưa tới 24 giờ cô đã bị Hạng Chí Viễn tìm thấy, thật đáng sợ.
“Hai người cứ ở trên xe, tôi lén xuống xe.
”
Từ trước đến nay Giang Ninh Phiến không thích làm liên lụy đến người khác, đành nhanh chóng mở cửa xe đi “tự thú”, đột nhiên bị giữ tay lại.
Cô quay đầu, An Vũ Dương ngồi đó, tay dán băng cá nhân cầm chặt tay cô.
Lòng bàn tay anh ta có hơi thô ráp.
“Đừng xuống.
” An Vũ Dương nghiêm túc nói.
“Không xuống thì chúng ta phải chết hết.
”
Giang Ninh Phiến rút tay của mình ra, bây giờ cô đã suy nghĩ cẩn thận, cô không thoát khỏi phạm vi lợi thế của Hạng Chí Viễn.
Giống như anh đã nói vậy, chỉ cần anh muốn, cô có chạy đến chân trời góc bể anh cũng tìm ra được…
Trước kia cô không tin, bây giờ đã phải trả giá rồi.
“Tôi không thể để cô đi xuống.
”
An Vũ Dương lại nắm tay cô thật chặt, kiên quyết không chịu bỏ ra.
“Tôi không xuống anh xuống à? Lúc trước sao anh không giữ chặt tay không cho tôi đi đi? Đã bán đứng rồi, giờ không cần giả vờ đâu!”