Khắp chốn đều là trạm kiểm soát, khắp các đường lớn phố nhỏ đều là những chiếc xe phân khối lớn lượn qua lượn lại, bầu không khí căng thẳng đến độ mọi người còn vội vàng hơn cả lúc trước…
Cả thành phố đều nằm trong sự kiểm soát của Hạng Chí Viễn.
Nghênh ngang đến thế.
Để tránh sự kiểm tra, xe SUV đã đi một đường trắc trở.
“Nếu không vì chỉ có mình đường Tam Xá Khẩu dẫn ra cảng biển thì cậu chủ cũng chẳng cần phải… Hầy” Tài xế thở dài, nghĩ đến cảm nhận của Giang Ninh Phiến lại vội vàng nói: “Nhưng cô Ninh Phiến cũng đừng lo, cậu chủ có thể tự vệ, không phải cậu ấy còn bảo sau khi cô ra nước thoài thì liên lạc với cậu ấy hay sao?”
Giang Ninh Phiến ngồi sau, nhắm mắt lại.
Trên lông mi dài chẳng có lấy một giọt nước mắt.
Xe SUV từ từ dừng lại trước của một căn nhà, xung quanh không có người ở, cây cối cao lớn mọc thành rừng, tán lá xanh như chiếc ô ngăn nắng chiếu xuống mặt đất.
“Cô Ninh Phiến, chúng ta đến rồi.
”
Tài xế nói rồi bước xuống mở cửa xe cho cô.
Giang Ninh Phiến mở mắt ra nhìn, chân bước xuống xe, trông thấy cánh cửa trước mặt, cô hỏi: “Đây là?”
“Là nhà của cậu chủ.
”
Chủ tài xế vừa nói vừa bước đến mở cửa ra.
Lúc này Giang Ninh Phiến mới thấy bên ngoài cửa lớn có treo một tấm bảng, trên đó viết hai từ “An Trạch”.
Cánh cửa nhà mở ra, cô trông thấy một căn biệt thự xây theo lối kiến trúc cũ, tựa như giữ lại những tháng năm.
Căn nhà với lối kiến trúc kết hợp phong cách Trung Hoa và tây phương, khá giống nhà thờ với niên đại lâu năm, mang đầy màu sắc văn hóa.
Đây là lần đầu tiên Giang Ninh Phiến vào trong nhà An Vũ Dương.
Trong sân nhà trồng đầy hoa baby, đứng từ xa nhìn lại, khoảng sân tràn ngập hoa nhỏ trắng với cỏ xanh, màu trắng kết hợp với màu xanh tạo ra cảm giác mát mẻ…
Có gió thổi qua.
Giống như con sóng bạc đầu vỗ, tầng lớp tầng lớp nối đuôi nhau.
Như thả mình vào giữa khơi xanh.
“Hóa ra An Vũ Dương thích hoa baby đến thế” Giang Ninh Phiến nhìn hoa baby nở khắp sân, khẽ nói.
Có lẽ hoa baby đem đến mộ ba mẹ cô cũng được hái ở đây.
“Phải, chẳng hiểu vì sao mà mấy năm nay cậu chủ lại thích loài hoa này đến thế” Chú tài xế đứng cạnh đáp: “Rõ ràng chẳng trông thấy gì mà còn giữ chấp niệm với một loài hoa”
Giang Ninh Phiến nhìn biển hoa trắng xóa xao động, ngẩn người ra.
An Vũ Dương… thực sự có thể sống sót an toàn dưới tay Hạng Chí Viễn sao?
Chợt có bóng người lưng hơi gù bước ra từ trong biệt thự.
Giang Ninh Phiển nhìn thấy một bà cụ khoảng sáu mươi tuổi đi về phía cô, trên mặt đầy những nếp nhăn hằn sâu, nhưng đôi mắt lại dịu dàng, sáng ngời vô cùng.
Không giống như mẹ cô, bà cụ này vừa nhìn đã biết là người tử tế.
“Cháu là cô Ninh Phiến nhỉ, bà đã chuẩn bị sẵn phòng cho khách rồi.
” Bà cụ gật đầu với cô.
Chủ tài xế đứng bên cạnh nói thêm: “Đây là mẹ Vương vẫn luôn chăm sóc cậu chủ, cậu chủ do một tay bà ấy nuôi lớn cả đấy.
”
“Chào bà.
”
Giang Ninh Phiến lễ phép, ngẫm nghĩ vài giây lại hỏi đầy nghi ngờ: “Mẹ Vương biết cháu sao?”
Cô dám chắc mình chưa từng đến đây.