Giang Ninh Phiến bước đến chiếc gương sát đất, ngây ngốc nhìn mình trong gương.
Cô không phải cô dâu xinh đẹp và hạnh phúc nhất trên thế giới.
Cô là cô dâu có đôi mắt đỏ nhất thế giới…
Một chiếc váy cưới đẹp như mơ kết hợp với đôi mắt đỏ hoe của cô, đúng là một mớ hỗn độn.
“…”
Giang Ninh Phiến nhấc váy, mở cửa bước sang một căn phòng khác.
Căn phòng này hơi thiếu ánh sáng.
Hạng Chí Viễn đang đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía cô, bóng lưng thon dài, hai tay anh chống lên bệ cửa sổ, dùng ngón tay xoay điện thoại, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đứng từ góc này, Giang Ninh Phiến không nhìn được biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
Một hơi thở hắc ám nuốt chửng mọi thứ.
Vừa dùng bữa xong, Hạng Chí Viễn nhận một cuộc điện thoại rồi rời đi, sau đó cứ đứng ngây ngốc trong căn phòng này…
Anh đang nghĩ gì?
Hay là đã phát hiện ra điều gì?
“Rầm!”
Hạng Chí Viễn bỗng nhiên ném mạnh điện thoại xuống đất.
Khuôn mặt quyến rũ của anh mang một vẻ dữ tợn, tức giận điên cuồng, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.
“…”
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn anh.
Như thế ý thức được điều gì đó, trong phút chốc Hạng Chí Viễn quay người lại nhìn thấy Giang Ninh Phiến ở cửa.
“Tiêm Tiêm!”
Giọng Hạng Chí Viễn hơi trầm thấp, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, chẳng mấy chốc, tất cả cảm xúc trong mắt đều tiên tan.
Giang Ninh Phiến đứng ở cửa trong chiếc váy trắng tinh khôi.
Đôi mắt đen sâu thẳm như đại dương của anh nhìn cô từ trên xuống dưới, váy cưới tôn lên dáng người tuyệt đẹp của cô cùng làn da trắng nõn như ngọc…
“Đẹp hơn tôi tưởng tượng.
”
Hạng Chí Viễn nhếch khóe môi, không hề keo kiệt lời khen, bước chân ưu nhã về phía cô, đưa tay về phía cô: “Cô dâu của tôi, đi thôi.
”
Cô dâu của tôi…
Tầm mắt của Giang Ninh Phiến rơi trên tay anh, nhưng cô không đưa tay ra: “Anh sao vậy?”
“Không sao.
”
“Anh đập vỡ điện thoại.
”
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn cụp mắt xuống, yên lặng mất mấy giây, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, ánh mắt thâm thúy không biết đang vui hay buồn: “Chỉ là tôi đột nhiên phát hiện ra thật sự không có sau này.
”
“…”
Giang Ninh Phiến ngơ ngác nhìn anh, sắc mặt tái nhợt.
Anh… nói gì?
“Tiêm Tiêm, đi thôi.
”
Hạng Chí Viễn nắm lấy tay cô, bước ra sảnh lễ đính hôn.
Hành lang rực rỡ ánh đèn.
Cấp dưới đứng hai bên cúi đầu.
Giang Ninh Phiến đi trên đôi giày thủ công cao tám phân, tay bị Hạng Chí Viễn nắm chặt.
Đuôi váy trắng tinh phía sau vẽ nên một đường vòng cung đẹp mắt.
Khi đi ngang qua cổng vào xếp đầy hoa hồng tím, có tám đứa bé cầm giỏ hoa mặc thành những thiên thần nhỏ bước ra phía trước mở đường cho họ.
“Cậu Hạng đến! Cô Giang đến!”
Một giọng nói lanh lảnh vang lên.
Cánh cửa vàng của sảnh tiệc mở rộng.
Thảm đỏ trải ra trước mặt Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến nhìn lên, tưởng rằng sẽ gặp đủ loại nhân vật tai to mặt lớn trong hai giới hắc bạch nhưng không ngờ, toàn bộ lễ đường trống không…
Trừ Cô Minh Thành và mấy tên cấp dưới đứng ở trung tâm lễ đường.
Thì không có ai nữa.
“Khách khứa đâu cả rồi?” Giang Ninh Phiến nghi ngờ nhìn sang Hạng Chí Viễn bên cạnh.
“Tôi nghĩ em không muốn những người đó xuất hiện.
” Hạng Chí Viễn quay sang nhìn cô chằm chằm, mặt đầy vẻ ngang ngược: “Cho nên tôi để cho tất cả bọn họ cút rồi.
”
“…”
Giang Ninh Phiến không hiểu nhìn anh.
Anh mời nhiều người như vậy, trước khi buổi lễ bắt đầu lại đuổi hết khách đi?
Hơn nữa, sao ngay cả cấp dưới cũng để lại ít như vậy.
.