Hạng Chí Viễn cúi đầu nói: “Tôi vẫn thích em mặc váy hơn.
”
Hôm nay cô tùy ý mặc đồ ở nhà.
“Tại sao?”
“Áo rồi quần, kéo ra rất phiền phức.
”
Hạng Chí Viễn ngông cuồng nói,
Anh không thể kéo rách quần áo của cô được, cô còn phải đi ra ngoài.
“Hạng Chí Viễn, anh…”
Những lời trắng trợn của anh làm Giang Ninh Phiến nghẹn lời, muốn nói gì đó nhưng rồi nhìn thấy vết máu trên khóe môi anh lại thôi.
“Sao vậy, muốn mắng cứ mắng, mặt dày, lưu manh, khốn nạn, bỉ ổi…”
“Ừm… Trước đây không phải anh rất ghét tôi mắng anh sao?” Giang Ninh Phiến dịu dàng cất giọng.
“Bây giờ tôi muốn gặp em được lần nào hay lần đó, em mắng tôi tôi cũng thích nghe.
”
“…”
Giang Ninh Phiến nghe vậy ngẩn người.
Thì ra, tâm trạng của anh ấy bây giờ là gặp được lần nào hay lần đó…
Anh là nghĩ như vậy cơ.
Tâm trạng Giang Ninh Phiến chùng xuống, tay từ từ nâng gương mặt anh lên, ngẩng đầu hôn lên đó.
Hạng Chí Viễn ôm chặt cô gặm nhấm từng chút một.
Giang Ninh Phiến nằm trên người anh, chủ động cởi quần áo, đột nhiên tay bị Hạng Chí Viễn nắm lấy.
“Sao vậy?”
Giang Ninh Phiến thắc mắc hỏi anh.
“Ra ngoài.
” Trong mắt Hạng Chí Viễn đầy sự ham muốn, nhưng lại nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tiêm Tiêm, ra ngoài ngay bây giờ! Nghe lời!”
Hạng Chí Viễn vừa nói vừa cài lại cúc áo cho cô, mặc quần áo chỉnh tề cho cô.
Giang Ninh Phiến nhìn thấy thấy đồng tử của anh lúc lớn lúc nhỏ, hiểu ra Maca trong người anh đã phát tác, kiên quyết lắc đầu: “Tôi không đi.
”
“Ra ngoài”
Hơi thở của Hạng Chí Viễn bắt đầu không ổn định, nắm ngón tay nắm chặt lấy thành giường ngồi dậy.
“Tôi không muốn!”
“Em muốn thấy bộ dạng xấu xí của tôi sao?” Hạng Chí Viễn cắn chặt răng, trừng mắt nhìn cô, đồng tử mở to, trán đổ mồ hôi: “Tôi muốn em ra ngoài ngay lập tức!”
“Không ra.
”
Một khi Giang Ninh Phiến bướng bỉnh thì mười đầu trâu cũng kéo không đi, cô nhanh chóng ngồi dậy, giơ tay lau đi mồ hôi trên mặt anh, trấn an anh: “Nếu như anh đau thì hét lên, đừng có nhịn đó.
”
Cô đã thấy qua người bị tiêm Maca, đập đầu vào tường, đập đến chảy máu.
Cô cũng đã thấy qua người không chịu đựng được, cắn mất hai đầu ngón tay của mình…
Cô không thể để anh chịu đựng một mình.
“Tôi không đau! Em đi đi!”
Hạng Chí Viễn cắn chặt răng, giơ tay đẩy Giang Ninh Phiến ra ngoài, hung hăng nói: “Đi!”
Anh không muốn để cô thấy bộ dạng khó coi của mình.