“Sau này đừng tùy ý đến phòng của tôi để khỏi phải nhìn thấy những cảnh không nên nhìn thấy.” Hạng Chí Viễn tiếp tục kích thích anh ta, giọng điệu cực kỳ châm biếm: “Quên mất, anh là một tên mù không nhìn thấy gì cả.”
“…”
An Vũ Dương tức giận hất bay cốc nước, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Giang Ninh Phiến trách móc nhìn về phía Hạng Chí Viễn, Hạng Chí Viễn nhún vai, nhìn về phía cô một cách cưng chiều: “Được rồi, tôi không nói nữa.
Tôi đợi em, đến sớm nhé.”
Giang Ninh Phiến gật đầu không nói gì.
Đợi đến khi Hạng Chí Viễn bước ra ngoài, Giang Ninh Phiến mới nhìn về phía bóng lưng của An Vũ Dương, hỏi nhỏ: “Anh có ổn không?”
Lúc trước anh ta bị thương nặng cô cũng chưa hỏi thăm.
Bây giờ tay lại bị bỏng.
“Ninh Phiến, trong mắt cô, tôi là người chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân sao?” An Vũ Dương đứng quay lưng về phía cô, thấp giọng hỏi.
Từ giọng nói của anh ta, cô nghe không rõ là cảm xúc buồn vui gì.
“Từ trước đến nay anh chưa từng để ý đến ý kiến của người khác.”
Giang Ninh Phiến trả lời một cách thành thật.
Anh ta là một người đàn ông lạnh lùng, chưa từng để ý đến những người xung quanh.
An Vũ Dương im lặng hai phút rồi mới nhẹ nhàng thấp giọng mà nói: “Cô nói đúng.
Cô đi ra ngoài trước đi.”
“Tay của anh…”
“Tôi không sao.”
“Tốt hơn là nên thoa một ít kem trị bỏng.” Giang Ninh Phiến lạnh nhạt nói rồi quay người bước ra khỏi căn phòng trống rỗng này, cô không hề quay đầu nhìn lại.
Nếu như quay đầu nhìn lại, cô sẽ nhìn thấy sự cô đơn tràn đầy trên khuôn mặt của An Vũ Dương.
An Vũ Dương ngả người về phía sau, nặng nề ngồi xuống ghế, giơ bàn tay bị bỏng lên, trên đó bỏng rát giống như bị lửa đốt vậy…
Anh ta cúi đầu, không giấu được nỗi buồn dưới hàng mi dài.
Cô không hiểu được sự vội vàng của anh ta.
Nếu như lần này không định được tội của Hạng Chí Viễn thì có lẽ cả đời này…anh ta sẽ không còn có cơ hội như vậy nữa.
Anh ta chưa từng để ý đến suy nghĩ của người khác…
“Nhưng tôi để ý đến suy nghĩ của cô.”
An Vũ Dương thấp giọng tự nói một mình.
Một tay anh ta đặt lên ngực, đặt vào vị trí trái tim…
Trên đời này, tôi chỉ để ý đến suy nghĩ của cô đối với tôi.
Nhưng bây giờ rõ ràng cô không còn có bất kỳ suy nghĩ gì đối với tôi nữa…
…
Lúc Giang Ninh Phiến quay lại căn hộ chung cư nằm trên tầng cao nhất thì trời đã tối.
Ánh sáng chiếu vào căn hộ hiện đại và đơn giản, tràn ngập bầu không khí sạch sẽ và gọn gàng của người trẻ tuổi.
Giang Ninh Phiến không ăn cơm mà đi thẳng tới tủ quần áo, bắt đầu thu dọn ít hành lý.
Trước khi rời khỏi toà nhà An, cô đi ngang qua nhà vệ sinh và nghe thấy tiếng khóc của Mục Thanh Linh đang trốn bên trong.
Khi cô bước vào thì thấy Mục Thanh Linh đang ngồi chỗ bồn rửa mặt khóc lóc thảm thiết.
Cô ta khóc đến nỗi lớp trang điểm bị lem ra ngoài, một nửa mi giả trên mắt rơi ra, nước mắt thuận theo kẻ mắt màu đậm không ngừng tuôn rơi.
Một người luôn yêu cái đẹp như Mục Thanh Linh lại không nhận ra điều đó mà vẫn đang khóc.
Khoảnh khắc đó.
Giang Ninh Phiến biết rằng mặc dù Hạng Chí Viễn đang ở An, nhưng những đàn em còn lại đang ở bên ngoài của anh đã thay anh xử lý người nhà của Mục Thanh Linh.
Bằng cách vô cùng tàn nhẫn…
Giang Ninh Phiến vô cùng đau lòng trước cách làm này của Hạng Chí Viễn, đồng thời cô cũng tăng tốc thu dọn hành lý.
Cô sợ rằng Mục Thanh Linh sẽ tức giận đến nỗi phát điên mà chạy đi tìm Hạng Chí Viễn để giải quyết.
Ở An, Hạng Chí Viễn chỉ là một tội phạm mà thôi.
“Ding dong.”
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Ai tìm đến căn hộ mới của cô? An Vũ Dương? Không thể nào.
Giang Ninh Phiến nghi ngờ bước tới cửa, ấn vào màn hình mắt mèo, cô chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Cô Minh Thành xuất hiện trên màn hình.
Cô Minh Thành sốt ruột đứng trước cửa, vuốt lại mái tóc màu bạc bù xù, hét to: “Con đĩ họ Giang, tôi biết cô đang ở trong đó! Đi ra đây!”