“…”
Giang Ninh Phiến nhìn đôi đũa đã bỏ mình kia, trong lòng có sáu dấu chấm bay qua.
Cái tên này thật là…
Hạng Chí Viễn ôm cô ngồi lên một cái chân của mình, một chân khác gập lại làm lưng tựa cho cô.
Để cô ngồi thoải mái hơn.
“Mau lên, tôi đói.
”
Hạng Chí Viễn nắm lấy cằm cô, môi tới gần cô, bá đạo thúc giục.
“Còn có cái này.
” Giang Ninh Phiến lặng lẽ lấy một cái thìa từ trong túi nilon ra.
Hạng Chí Viễn lại muốn cướp.
Giang Ninh Phiến lập tức lùi về phía sau, đôi mắt hạnh lườm anh: “Không được làm gãy nữa.
”
“Ok.
”
Hạng Chí Viễn thấy cô cáu thật thì vội vàng thỏa hiệp.
Giang Ninh Phiến ngồi ở trên đùi anh, dùng thìa xúc một miếng cơm đưa đến bên môi anh, Hạng Chí Viễn cúi đầu ăn, ánh mắt lại nhìn cô chằm chằm.
Như thể không phải đang ăn cơm, mà là ăn cô.
Ăn cơm mà ăn đến mức trong mắt chứa đầy tình dục, chắc cả thế giới này chỉ có loại hiếm có khó tìm như Hạng Chí Viễn.
Ăn cơm mà ăn đến mức trong mắt chứa đầy tình dục, chắc cả thế giới này chỉ có loại hiếm có khó tìm như Hạng Chí Viễn.
“Anh đừng nhìn tôi như vậy được không?”
Giang Ninh Phiến bất đắc dĩ nói, gương mặt hơi nóng lên.
“Sao thế, chỉ nhìn thôi mà em đã có cảm giác rồi à? Để tôi kiểm tra xem nào.
” Hạng Chí Viễn sáng mắt nhìn cô chằm chằm, bàn tay thon dài thăm dò lên người cô.
Giang Ninh Phiến vội vàng kẹp chặt hai chân, tức tối xấu hổ vô cùng: “Hạng Chí Viễn, anh có thể ăn cơm tử tế được không?”
“Em đang ngồi trên đùi tôi, làm sao tôi ăn cơm tử tế được?”
Hạng Chí Viễn có lý chẳng sợ.
Nghe giọng điệu này, hình như anh có lý thật…
“Vậy tôi không ngồi nữa.
”
Giang Ninh Phiến định ngồi xuống đất, eo lập tức bị Hạng Chí Viễn kéo lại, cảm nhận được rõ ràng nơi đó của Hạng Chí Viễn có thay đổi…
Điều này khiến cô càng thêm ngượng ngùng: “Hạng Chí Viễn, ăn cơm thì ăn cẩn thận vào.
”