Hạng Chí Viễn ôm cô đặt lên giường, người bước đến cửa.
“Là tôi làm mất chiếc nhẫn đó.
” Giang Ninh Phiến từ trên giường đứng dậy, đi đến phía sau anh, chặn lại đường đi của anh, cô vươn tay vòng qua eo của anh: “Xin lỗi… Tôi muốn tìm, nhưng vẫn chưa tìm được.
”
Nghe thế.
Thân hình Hạng Chí Viễn chấn động: “Em tìm nhẫn tìm đến nỗi khiến cho bàn tay của mình thành ra như vậy?”
Cuối cùng cô tìm hết mọi ngóc ngách trong hành lang, ước gì có thể dùng tay cạy cả sàn nhà lên…
Ngón tay cứ thế mà bị thương càng lúc càng nặng.
“Xin lỗi…”
Giang Ninh Phiến áp trán mình lên lưng anh, nhẹ giọng hối lỗi.
Cô đã tìm hết ba ngày, vẫn chưa tìm được.
“Tiêm Tiêm, chiếc nhẫn đó có ý nghĩa gì với em?” Hạng Chí Viễn hỏi, hỏi một cách cẩn thận dè chừng, không hề giống dáng vẻ ngông cuồng ngang ngược thường ngày của anh.
Có ý nghĩa gì?
“Một gia đình.
” Giang Ninh Phiến tựa vào tấm lưng thẳng tắp của anh, đôi mắt hơi cụp xuống, hàng mi dài như cánh bướm khẽ động, giọng nói mềm mại lại khẽ khàng: “Có một người từng nói với tôi, muốn tôi cho anh ta một gia đình.
”
“Em quan tâm sao?”
Quan tâm?
Nếu như cô không quan tâm, bây giờ cô có thể hận anh một cách hợp lẽ, thay vì xuất hiện trong căn phòng lạnh lẽo tối tăm này, ôm lấy eo của anh…
“Hạng Chí Viễn.
” Hốc mắt của Giang Ninh Phiến chua chát: “Đêm hôm đó bên hồ, tôi đã quên nói cho người ấy biết, rằng thực ra tôi càng khát vọng có được một gia đình, một cuộc sống yên ổn an bình hơn cả anh ta.
”
Không có thù hận.
Không có phản bội.
Không có bán đứng…
Chỉ có hạnh phúc giản đơn mà hai người tạo nên.
“Người đàn ông trong gia đình của em là ai?” Hạng Chí Viễn để mặc cô ôm anh từ phía sau, khàn giọng hỏi, rất không chắc chắn.
“Anh ta tên Hạng Chí Viễn.
” Giang Ninh Phiến khẽ nói.
“…”
Thân hình Hạng Chí Viễn hoàn toàn cứng đò, tựa như một ngọn núi, không hề nhúc nhích.