Hạng Chí Viễn vuốt ve mặt cô, đầu ngón tay chạm vào một giọt nước mắt nơi khóe mắt cô.
“Bây giờ anh vẫn còn cảm thấy tôi sạch sẽ?”
Giang Ninh Phiến hỏi lại.
Cô là nằm vùng, cô là người của An Vũ Dương, cô là người đã kéo anh đến cận kề cái chết.
“Em mãi mãi là một nơi sạch sẽ nhất trong lòng tôi.
” Hạng Chí Viễn lau giọt nước mắt nơi khóe mắt cô đi: “Tôi chết thì không sao, nhưng cuộc sống về sau của em tôi muốn sắp xếp cho tốt.
”
“…”
Giang Ninh Phiến ngơ ngác mà nhìn anh.
Cô đã từng xem qua một tin thời sự, phỏng vấn một đôi vợ chồng già đã đi cùng với nhau bảy mươi năm.
Sau khi người chồng già bị bệnh nặng, một câu thường hay nói với người vợ thân thương nhiều nhất đó chính là: Tôi đi trước bà, thì sau này bà phải làm sao đây.
Sau khi người chồng già bị bệnh nặng, một câu thường hay nói với người vợ thân thương nhiều nhất đó chính là: Tôi đi trước bà, thì sau này bà phải làm sao đây.
Lúc ấy cô đã cực kỳ xúc động.
Đó là tình cảm đã trải qua bảy mươi năm, độ sâu đậm dĩ nhiên là không cần nhiều lời.
Nhưng cô với Hạng Chí Viễn đã đi qua chưa được bao lâu thời gian, vậy mà anh lại nói ra lời như vậy.
“Tiêm Tiêm, em nhớ kỹ, sau này nhớ để lại một bóng đèn ngủ nhỏ, như vậy thì em sẽ không dễ gặp ác mộng, cũng sẽ không đạp chăn lung tung, tôi đã thử vào thực tế rồi…”
“Anh có thể đừng không oán không hối như vậy được không?” Giang Ninh Phiến cuối cùng không nghe được nữa, cảm xúc dâng cao mà ngắt lời anh nói: “Hạng Chí Viễn, anh đặt tay lên ngực tự hỏi đi, có thật từ trước đến giờ anh chưa từng hận tôi không? Một chút cũng chưa từng?”
“Chưa từng.
”
“…”
“Bởi vì em là Tiêm Tiêm, là người phụ nữ mà Hạng Chí Viễn tôi khắc sâu vào trong tim, tôi đã định sẵn không oán không hối vì em.
”
“Bởi vì em là Tiêm Tiêm, là người phụ nữ mà Hạng Chí Viễn tôi khắc sâu vào trong tim, tôi đã định sẵn không oán không hối vì em.
”
Hạng Chí Viễn cởi bỏ ba cúc trên chiếc áo sơ mi, kéo cổ áo ra, bên trên rất rõ ràng mà xăm một chữ “Tiêm”.
Giang Ninh Phiến yên lặng nhìn chữ kia, nở nụ cười, nước mắt lại cùng lúc chảy xuống: “Hạng Chí Viễn, anh biết không, anh là đồ ngốc nhất mà tôi từng gặp đấy.
”
Cuộc đời của cô, chưa từng có ai vì cô mà không oán không hối.
“Làm người phụ nữ của anh thì không được mắng anh.
” Hạng Chí Viễn nhíu mày bất mãn nói, đầu ngón tay lại lau nước mắt của cô đi: “Cũng không cho rơi nước mắt.
”
Bé con này đúng là cái bình nước mắt.
Thật đúng là phải bắt cô thề không được rơi lệ mới được…
Giang Ninh Phiến lao vào trong lòng anh, thân thể mềm mại dựa vào trong ngực anh: “Đồ ngốc, em yêu anh.
”
“…”