Thân thể Hạng Chí Viễn cứng đờ, sau đó một tay dùng sức mà ôm chặt cô, tay còn lại của anh đã bị còng ở trên ghế dài, không được tự do.
“Em yêu anh, Hạng Chí Viễn.
”
Giang Ninh Phiến lẩm bẩm mà nói, giọng nói nghẹn ngào.
Hạng Chí Viễn khẽ nâng mắt, đôi mắt sâu thẳm đã bị cô làm cho xúc động đến đỏ lên, một bàn tay đặt ở sau lưng cô, nhìn về phía ánh mặt trời chói mắt nhất, trầm thấp nói: “Tiêm Tiêm, trong ba năm anh đi, đừng có bạn trai, đừng yêu người đàn ông khác, anh không chịu nổi.
”
“…”
Giang Ninh Phiến dựa vào trong lồng ngực anh, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt không ngừng rơi xuống.
“Ba năm sau, em hãy tìm bạn trai, tìm một người đối xử với em.
Em không cần phải quá yêu anh ta, nhưng anh ta nhất định phải thật yêu em, cái gì cũng chịu làm vì em, tôn em lên hàng số một, chịu cắt móng tay cho em, chịu xuống bếp cho em, chịu liều mạng vì em…”
“Có lẽ sẽ không có đâu.
” Giang Ninh Phiến khóc đến mức không thành tiếng, sườn mặt chôn ở trong ngực anh: “Sẽ không còn ai đối xử tốt với em giống như anh, sẽ không có nữa…”
Trên đời này, sẽ không còn tên ngốc nào tên là Hạng Chí Viễn.
Người đàn ông này ở trong cuộc đời cô, sao cô còn nhìn được điều tốt ở những người đàn ông khác nữa chứ…
“Vậy không tìm nữa.
” Hạng Chí Viễn ôm cô, cười nhẹ một tiếng: “Nếu như tìm phải kẻ nào còn bắt em trả giá, anh dù chết cũng sẽ đau lòng đến sống lại mất.
”
“Em đi cùng anh, để em đi cùng anh…”
“Em đi cùng anh, để em đi cùng anh…”
“Anh không cần đi cùng, anh chờ em nhặt xác cho anh.
” Hạng Chí Viễn nói: “Anh muốn hơi ấm còn lại cuối cùng trên người anh đều đến từ em.
”
Tất cả tội anh đều nhận, mọi chuyện đều nói rõ.
Tử hình là điều chắc chắn.
Không có gì nghi ngờ.
Có những lời, bây giờ anh không nói, thì sau này sẽ không bao giờ có cơ hội nói…
“…”
Đừng nói nữa.
Đừng nói nữa.
Ngực Giang Ninh Phiến đang bị từng nhát dao cắt sâu đau đớn.
“Tiêm Tiêm, em nhớ kỹ, trước giờ anh chưa từng hận em, những gì làm vì em anh đều cam tâm tình nguyện.
” Hạng Chí Viễn kéo cô từ trong lòng ra, đau lòng mà nhìn chăm chú vào những giọt nước mắt giàn giụa của cô, lòng bàn tay lau đi: “Nước mắt để hôm anh chết rồi rơi một lần, sau này, không được khóc nữa.
”
“…”
Giang Ninh Phiến lắc đầu.
“Để cho những giọt nước mắt cuối cùng của em vì anh mà rơi.
” Hạng Chí Viễn cúi đầu, nhẹ nhàng ấn xuống một hôn trên trán cô: “Đây là nguyện vọng cuối cùng của anh.
”
“Không được…”
Giang Ninh Phiến lại nhào vào trong ngực anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cực nóng trên người anh…
Sẽ không đâu.
Anh là một người đang sống sờ sờ như vậy, hẳn là sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu.
Anh là Hạng Chí Viễn, là một con quái vật, quái vật sống cả ngàn năm, sao anh lại chết đi dễ dàng như vậy được chứ… Không đâu, sẽ không.