Hạng Chí Viễn như còn ngại nước mắt cô rơi còn chưa đủ, sâu kín mà nói: “Tiêm Tiêm, anh không sợ chết, nhưng anh sợ đến lúc chết anh vẫn không nỡ bỏ được em…”
“Vậy đừng đi, cho dù tất cả đã đến nước không còn gì cứu vãn được, thì người cha nuôi kia của anh vẫn sẽ có cách cứu được anh mà phải không?”
Giang Giang Ninh Phiến dựa vào trong lồng ngực anh thấp giọng nỉ non.
Chỉ cần anh chịu đi ra ngoài, tất cả vẫn còn kịp.
“Vậy thì bây giờ anh sẽ không được nhìn thấy em nữa.
” Hạng Chí Viễn lập tức phản đối: “Anh có thể được nhìn em nhiều thêm cái nào thì anh sẽ nhìn nhiều thêm từng ấy.
”
Anh được cứu ra ngoài.
Cô cũng sẽ không ở cùng với anh nữa.
Một khi đã như vậy, trước khi anh chết lại có thể xác định được trái tim cô đặt ở trên người anh, như vậy trong lòng anh đã thỏa mãn rồi.
“…”
Đồ điên Hạng Chí Viễn.
Giang Ninh Phiến dựa vào anh, khó chịu đến mức có cảm giác như thân thể cũng không phải là của mình.
Gió trên sân thượng rất lớn, mái tóc dài của Giang Ninh Phiến bị thổi đến mức bay loạn, liên tục bay vào trên người Hạng Chí Viễn.
Anh ôm cô, cách nơi này chưa tới một mét, là thành phố như nước chảy, là tự do vô biên…
Nhưng anh tình nguyện bị giam cầm ở chỗ này.
Không bước ra khỏi đây dù chỉ một mét.
…
Mấy ngày sau đó.
Hạng Chí Viễn lại bám lấy Giang Ninh Phiến dặn dò rất nhiều rất nhiều, thậm chí ngay cả sắp đặt món ăn mỗi tuần cũng phải chuẩn bị tốt cho cô.
Giang Ninh Phiến có cảm giác như trên vai mình có một ngọn núi đè nặng.
Mỗi khi lúc Hạng Chí Viễn dặn dò chuyện sau này, cô đều cảm thấy bản thân hít thở không thông đến mức gần như muốn chết.
Dần dần, cô cũng không dám gặp lại Hạng Chí Viễn.
Cô không chịu được nổi mỗi một chuyện mà anh dặn dò…
Từ thang máy đi ra, Giang Ninh Phiến trở lại chung cư của mình, dạ dày dâng lên cảm giác không thoải mái, chua xót đến mức buồn nôn…
Thân thể gặp phải mấy bệnh lặt vặt, cô cũng không rảnh mà lo tới.
Giang Ninh Phiến vừa mới đẩy cửa chung cư ra, chỉ thấy bên trong vốn bị đổ ngã lộn xộn đã được sắp xếp gọn gàng, lại trở về như lúc ban đầu.
Chắc chắn An Vũ Dương đã cử người tới đây.
Giang Ninh Phiến đang định đi vào, phía sau lại vang lên một loạt tiếng bước chân đồng đều, cô quay đầu lại.
Chỉ thấy Cô Minh Thành dẫn theo mấy chục người chen vào trong hành lang chật như nêm, người nào cũng ôm một cái thùng giấy to…
Cô Minh Thành cũng ôm một thùng giấy, trên khuôn mặt toàn là căm hận, trừng mắt nhìn cô chằm chằm.