Giang Ninh Phiến im lặng đứng nhìn.
Cô từng nghĩ Cô Minh Thành là thuộc hạ trung thành bị tẩy não.
Thì ra giữa cậu ta và Hạng Chí Viễn lại có một câu chuyện như vậy.
Cô không thể tưởng tượng nổi Hạng Chí Viễn năm mười mấy tuổi đã sống như thế nào ở chợ đen Thái Lan.
Nhưng một nơi huấn luyện anh đến mức có gãy xương cũng không sao, một nơi luôn nồng nặc mùi thuốc gây tê chắc chắn không khác gì địa ngục.
“Vậy nên tôi đã thề, Cô Minh Thành này còn sống ngày nào, tôi nhất định sẽ dùng mạng mình để bảo vệ cậu Hạng.” Cô Minh Thành quỳ gối, nói: “Nhưng bây giờ cậu Hạng tự từ bỏ chính mình, đến cả anh Hạng cũng không có cách gì thì tôi cũng chẳng thể làm gì khác.”
“Anh ấy cứu tôi mà, tôi còn có thể làm gì nữa?”
Giang Ninh Phiến lẩm bẩm.
Thay vì hỏi Cô Minh Thành thì cô giống như đang tự hỏi mình hơn.
Cô còn có thể làm gì nữa…
Cô không thể yên tâm yên chí mà yêu đương với Hạng Chí Viễn nhưng cũng không muốn anh chết.
Bây giờ thì cô phải làm sao?
“Chắc chắn chị sẽ có cách mà, chị Phiến.”
Cô Minh Thành tiến lên phía trước, nắm lấy tay cô: “Luật sư nói là cậu Hạng vì chị mà buông bỏ chính mình.
Chỉ có chị mới có thể cho cậu Hạng ý chí sống sót.”
“Tôi không được đâu…”
Giang Ninh Phiến hoảng sợ, thoát khỏi tay anh ta.
“Chị Phiến, cậu Hạng có thể vì chị mà từ bỏ cả tính mạng, không quan tâm gì hết.
Anh ấy đã phát điên vì chị rồi.
Tôi cầu xin chị, chị bỏ qua cho anh ấy đi.” Cô Minh Thành cầu xin: “Chị đừng để cho anh ấy phát điên vì chị nữa.
Tôi cầu xin chị…”
“Tôi đâu có giỏi đến vậy…”
Giang Ninh Phiến lắc đầu.
“Chị Phiến, cậu Hạng có thể vì chị mà từ bỏ cả tính mạng, không quan tâm gì hết.
Anh ấy đã phát điên vì chị rồi.
Tôi cầu xin chị, chị bỏ qua cho anh ấy đi.” Cô Minh Thành cầu xin: “Chị đừng để cho anh ấy phát điên vì chị nữa.
Tôi cầu xin chị…”
“Tôi đâu có giỏi đến vậy…”
Giang Ninh Phiến lắc đầu.
Không phải cô chưa bao giờ thuyết phục Hạng Chí Viễn mà là Hạng Chí Viễn không nghe.
Anh ấy không nghe gì lọt tai hết.
Anh ấy sẽ không sống nếu như cô không bằng lòng rời đi cùng mình.
Nhưng cô không làm nổi.
Lương tâm của cô không cho phép làm như vậy.
“Nếu như trên trái đất này vẫn còn một người có thể thay đổi suy nghĩ của cậu Hạng, người đó chắc chắn là chị.” Cô Minh Thành nắm chặt tay cô, đôi mắt đỏ đến mức sắp rơi nước mắt.
Anh ta năn nỉ: “Chắc chắn chị sẽ có cách khiến cậu Hạng không buông bỏ chính mình.
Chị Phiến, chị chắc chắn sẽ có…”