Bây giờ cô thật sự phải nhìn Hạng Chí Viễn chết hay sao? Cô ở bên cạnh anh liệu có phải một kết cục tốt?
Giang Ninh Phiến ngã lên giường.
Hai tay cô cầm tấm ảnh, nước mắt thấm đẫm chăn bông.
Đôi mắt cô trống rỗng, mái tóc đen dài xõa ra trên chăn bông…
Bất lực.
Tuyệt vọng.
Đột nhiên có tiếng điện thoại bàn reo lên từ bên ngoài phòng khách.
Giang Ninh Phiến không muốn trả lời nhưng điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông.
Nên cô đành phải ngồi dậy, cất tấm ảnh vào trong hộp gỗ rồi đi vào phòng khách.
Lúc này, điện thoại đã đổ chuông ba lần rồi.
“Alo? Ai đấy?”
Giọng của Giang Ninh Phiến hơi nghẹn ngào.
“Alo, cô Giang, tôi là người của ban quản lý khu chung cư.
Bên ngoài có người tìm cô thì phải?” Đầu dây bên kia là một ông chú với giọng nói khàn khàn.
“Bên ngoài có người?”
Giang Ninh Phiến không hiểu, ý chỉ đám Cô Minh Thành sao?
“Cô không biết à? Họ nói là họ đang tìm cô.
Cô thử ra ngoài nhìn xem! Chuyện gì thế này…”
“…”
Giang Ninh Phiến khó hiểu.
Cô cúp máy rồi đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống thì chỉ thấy một đám màu đen như một lũ kiến.
Cô bước đến bên kính viễn vọng rồi điều chỉnh góc độ và nhìn xuống thì thấy một đám người mặc vest đen đang quỳ trong khu chung cư.
Tất cả đều quay mặt về hướng căn hộ của cô một cách nghiêm chỉnh.
Những chiếc xe nối đuôi nhau chạy vào.
Một vài người xuống xe rồi quỳ xuống theo thứ tự.
“…”
Giang Ninh Phiến che miệng một cách bất ngờ.
Bọn họ muốn làm gì?
Cô chạy ra mở cửa.
Cô Minh Thành vẫn quỳ trên mặt đất, trán của anh ta bị đập nát, máu tươi chảy ra.
“Cầu xin chị Phiến bỏ qua cho cậu Hạng!”
Những người đứng sau Cô Minh Thành đồng thanh hét lên.
Một vài cư dân khác trên tầng cao nhất chạy ra hóng chuyện và chỉ tay về phía họ: “Các cậu thích quỳ thì cứ quỳ đi.”
Giang Ninh Phiến ra bên ngoài rồi đóng cửa lại.
Ánh mắt cô rơi vào vết máu do Cô Minh Thành đập đầu mà ra trên mặt đắt, cảm giác khó tả.
Cô quay người rời đi.