“Tôi bận rất nhiều việc.
”
“Bận cái gì?”
“Bận cái gì?”
“Nhớ em, nhớ em, còn muốn em nữa.
” Hạng Chí Viễn nói.
Trái tim Giang Ninh Phiến lại rung động kịch liệt, cô đi đến bên giường, chỉnh lại chăn màn có chút xốc xếch rồi lại đến bên cạnh.
Đôi tay từ phía sau ôm lấy cô.
Hạng Chí Viễn ôm lấy cô từ phía sau, khuôn mặt tuấn tú dán lên tóc của cô, hít thật sâu, ngửi hương thơm mát trên người của cô: “Tiêm Tiêm, đừng rời khỏi tôi lâu như vậy.
”
Anh không còn nhiều ngày nữa.
Anh hận không thể ở bên cô từng giây từng phút.
“Hạng Chí Viễn, tôi có chuyện muốn hỏi anh.
” Giang Ninh Phiến dựa lưng vào ngực của anh, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Hả?”
“Trong lễ đính hôn, anh nói với tôi, anh sẽ không động đến ba mẹ của tôi… Nếu như đó thật sự là ba mẹ của tôi, anh cũng sẽ không làm hại bọn họ, đúng không?” Giang Ninh Phiến hỏi.
“Bọn họ sinh ra người phụ nữ tôi yêu nhất trên đời này, làm sao tôi có thể hại họ.
” Hạng Chí Viễn hít mùi thơm trên người cô, giọng nói gợi cảm vang lên.
“Thật sao?” Cô hỏi.
“Đương nhiên.
” Giọng Hạng Chí Viễn kiên định: “Bọn họ là người tôi biết ơn nhất trên thế giới này.
”
Bởi vì, bọn họ đã sinh ra Giang Ninh Phiến.
Nghe vậy, Giang Ninh Phiến nhắm mắt lại, đôi mi dài khẽ run.
“Tôi không trách anh.
”
Rất lâu sau, cô bị anh ôm trong ngực mới nói nhỏ.
“Cái gì?”
Hạng Chí Viễn không nghe rõ.
“Không có gì.
” Giang Ninh Phiến lắc đầu.
Cô đã không muốn truy cứu mối nợ máu kia nữa.
Để cho chuyện đó tiếp tục bị vùi lấp đi, đừng ai nhắc đến nữa…
Để cho chuyện đó tiếp tục bị vùi lấp đi, đừng ai nhắc đến nữa…
Hạng Chí Viễn quay người cô sang, cụp mắt nhìn cô chăm chú: “Cô Minh Thành đã làm xong chuyện chưa?”
Giang Ninh Phiến khẽ gật đầu: “Cậu ấy đưa hết đồ tới rồi.
”
Hạng Chí Viễn giơ tay nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, nói trầm thấp: “Đừng chê tiền của tôi bẩn.
”
Cô là người từ nhỏ đã tiếp nhận quan niệm trái phải trắng đen rõ ràng.
Lại gia nhập AN, có xuất thân tốt.
Cho dù cô không cần tiền của anh, anh cũng có thể hiểu được.