“Sau này nếu rảnh rỗi thì hãy thay tôi đi Florence dạo chơi.
” Hạng Chí Viễn nhìn cô chăm chú: “Chọn mùa xuân ấm hoa nở ấy.
”
Anh nói luôn luôn tùy ý như đang thảo luận về thời tiết vậy.
“Ước muốn của anh chỉ là một người phụ nữ và một thành phố thôi sao?”
Giang Ninh Phiến không dám tin mà nhìn anh.
“Ước mơ của một người đàn ông lại đơn giản như vậy, rất không có tiền đồ đúng không?” Hạng Chí Viễn tự giễu hỏi lại: “Vật nhỏ, xem thường tôi à?”
Cô dám.
Anh cắn chết cô.
“Tôi chỉ không ngờ rằng ước mơ của anh lại đơn giản như vậy thôi.
”
Giang Ninh Phiến lắc đầu, tựa vào trong lòng anh.
Ước mơ của anh quá đơn giản.
Đơn giản đến mức không hề giống với ước mơ của một cậu chủ xã hội đen như anh…
Một người phụ nữ, một thành phố.
Chính là ước mơ của anh.
Nhưng bây giờ, thành phố này lại trở thành giấc mơ của anh, anh không thể nào tới được nữa…
“Khi còn nhỏ từng ước rất nhiều điều, có thể học được kỹ thuật bắn súng giỏi, có thể gặp được một số bậc thầy nghệ thuật, có thể cùng ba mẹ đi Florence… Sau đó ba mẹ tôi bị giết, tôi đã biết, con người không thể có nhiều ước mơ như vậy, cho dù có cũng chưa chắc sẽ thực hiện được.
”
Đêm khuya lộng gió.
Phòng của Vạn Nhất tối đen như mực, cửa sổ vẫn đang mở.
Lâu Doanh ẩn nấp, ngồi xổm xuống dưới cửa sổ, cô ấy chỉnh lại tóc của mình, cố tình làm nó rối như ổ gà, rồi lấy tóc che mặt lại.
Vạn Nhất đang nằm trên giường, trong khi Lâu Doanh thỉnh thoảng lại kêu meo meo như mèo, thỉnh thoảng lại kêu lên như sói, Vạn Nhất trên giường vẫn không hề cử động.
Liếc nhìn một viên đá nằm trong góc, Lâu Doanh nở một nụ cười gian xảo, tóm lấy viên đá trong tay và ước lượng thử, nhắm chuẩn rồi ném về phía đầu giường.
“Bụp!”
Ầm một tiếng, Vạn Nhất từ trên giường giật mình ngồi dậy: “Sấm sét à?”
Lâu Doanh vội vàng trốn xuống dưới cửa sổ.
Vạn Nhất mơ mành, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực, tầm mắt đã thích nghi với môi trường bóng tối, nên vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy nước biển dâng trào, sóng vỗ vào bờ, gió biển thổi vào khiến người ta cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.
“Không sao, ngủ tiếp thôi.
”
Vạn Nhất tự lẩm bẩm một mình, nằm xuống và chuẩn bị đi ngủ, thì bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng mèo kêu meo meo.
“Trên đảo đâu ra mèo hoang vậy nhỉ?” Vạn Nhất vén chăn bông, bước ra khỏi giường, đi tới bên cửa sổ, lẩm bẩm trong miệng: “Mùa này, ừm, hình như là mùa mèo động d*ục.
”