Anh trơ mắt nhìn mép áo cô lướt qua ngón tay anh, anh duỗi tay ra nhưng không túm được gì cả…
Không túm được bất cứ cái gì.
…
Nhà vệ sinh.
An Vũ Dương chậm rãi mở cửa ra, cửa không hề khóa, anh đẩy cửa ra một cách vô cùng dễ dàng.
Có tiếng nức nở vang lên.
Anh ta không nhìn thấy nên không thể hình dung ra được hiện tại Giang Ninh Phiến đang ở trong trạng thái như thế nào.
Anh ta không nhìn thấy gì hết, nhiều lúc không biết là may mắn hay không.
An Vũ Dương đóng cửa lại, im lặng đứng trước cửa, lặng lẽ ở cạnh cô…
Anh chỉ có thể làm được như vậy thôi.
“Tôi không lỡ để cho anh ấy chết, nhưng tôi biết rằng chúng tôi không thể ở bên nhau, bởi vì cái chết chị của tôi vĩnh viễn là rào cản giữa chúng tôi.
”
Giang Ninh Phiến đứng trước bồn rửa mặt.
Khuôn mặt của cô được phản chiếu lại trong gương, đó là nỗi buồn của một diễn viên không thể thoát ra khỏi vai diễn sau khi chương trình kết thúc…
Nước mắt không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt của cô.
“Vậy đây là cách duy nhất mà cô có thể nghĩ ra.
” An Vũ Dương hiểu suy nghĩ của cô, theo giọng nói của cô chậm rãi tiến lại gần, đứng sau lưng cô, trên mặt nở một nụ cười hiền hòa: “Thật ra, tôi đã nghĩ rằng cô sẽ yêu đến mức bất chấp tất cả mọi thứ rồi bỏ đi cùng anh ta.
”
“Tôi không muốn bất chấp tất cả.
”
Giang Ninh Phiến nhìn bản thân mình trong gương, giống như một trò đùa: “Nhưng còn sau này thì sao? Tôi nghĩ đến chị của tôi thì phải làm thế nào? Lúc tôi ngủ bên cạnh anh ấy và sống một cuộc sống bình thường cùng anh ấy, tôi lại nhớ lại người chị, người anh rể chết thảm của mình thì tôi phải làm sao?”
Cô có thể dùng cả ngàn lý do để hiểu cho hành động trả thù điên cuồng của chàng thanh niên cực đoan đó…
Nhưng làm sao cô ấy có thể buông bỏ nút thắt này và vô tư ở bên cạnh Hạng Chí Viễn?
“Ninh Phiến, cô đừng tự đổ dồn hết mọi chuyện nên bản thân mình, không nên gánh vác trên lưng nhiều thứ gánh nặng như vậy.
” An Vũ Dương nói một cách nhẹ nhàng.
Cô rất gầy.
Gầy đến mức không thể gánh vác mọi tổn thương trên vai mình.
“Tôi không sao, rồi tôi sẽ ổn cả thôi.
” Giang Ninh Phiến nhấn vòi và tạt nước vào mặt mình.
“Những gì tôi làm là đúng, ít nhất thì bây giờ anh ấy vẫn muốn sống tiếp.
”
“Cô có chắc là Hạng Chí Viễn vẫn muốn sống khi nghe thấy những lời này không?”
An Vũ Dương hỏi.
Giang Ninh Phiến cắn môi, nước mắt rơi xuống khóe miệng, có vị đắng, giọng nói khàn khàn: “Tôi đã trả lại thế giới lúc trước mà anh ấy mơ ước cho anh ấy rồi.
”
Một bức tranh Florence, Tiêm Tiêm với một chiếc chuông.