“Lần này không có bánh bao chiên?” Hạng Chí Viễn hỏi, giọng bình thường hơn nhiều, không còn trầm như lúc nãy nữa.
Trái tim Giang Ninh Phiến bị bóp nghẹt.
Anh chỉ hỏi đến bánh bao chiên?
Cô chủ động nhắc lại: “Hạng Chí Viễn, ban nãy tôi vừa nói…”
“Tôi không tin.
”
Hạng Chí Viễn kiên quyết.
“…”
Giang Ninh Phiến cắn chặt môi, lặng lẽ nhìn lên bầu trời.
Bị An Vũ Dương đoán trúng rồi.
Anh không tin.
Giây sau, Hạng Chí Viễn nắm cằm cô xoay lại, cô đối mặt với đôi mắt thâm sâu đó.
“Nghe này, Tiêm Tiêm, nếu như em muốn tôi sống tiếp, rất đơn giản, ở bên tôi!” Hạng Chí Viễn vội vàng nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói: “Đừng dùng chiêu khích tướng thấp kém này.
”
“…”
Ngón tay của anh dùng lực mạnh, cằm của Giang Ninh Phiến đau đớn.
“Đừng mang chuyện lúc nhỏ của chúng ta ra đùa giỡn với tôi, trò đùa này, tôi không giỡn được, hiểu chưa?” Hạng Chí Viễn nhìn cô và gằn từng chữ một.
Giang Ninh Phiến nhìn anh, không để cho bản thân lộ ra chút hoang mang nào.
Cô, một khi đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi.
“Vậy sao?” Giang Ninh Phiến lạnh lùng nhìn anh, không một nụ cười, không chút giả vờ, chỉ nói: “Anh có biết anh không tin những lời nói đó của tôi thì sẽ có lợi cho tôi nhất không?”
“…”
Vẻ lạnh lùng đến bất ngờ của cô đã đập vào mắt anh.
Hạng Chí Viễn nắn mạnh cằm của cô: “Nói với tôi, chỉ có màn ban nãy là lừa tôi!”
Giang Ninh Phiến nhàn nhạt cười, ánh mắt lấp lánh: “Đúng, tôi lừa anh đó.
”
“…”
Hang Chí Viễn nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi mỏng mím lại.
“Anh làm đau tôi rồi.
” Giang Ninh Phiến giơ tay đẩy tay anh ra, thuận thế nhào vào lòng anh, dựa vào bờ ngực đó, dịu dàng hỏi: “Hạng Chí Viễn, chúng ta cùng nhau trải qua những ngày tháng cuối cùng thật tốt, được không?”
“Em yêu tôi thật sao?”
Hạng Chí Viễn không đẩy cô ra, đôi mắt thâm sâu nhìn cô trong lòng mình.
“Đường đường là cậu Hạng mà lại không có tự tin với chính mình?” Giang Ninh Phiến cười.
“Đúng là không có.
”
Hạng Chí Viễn thấp giọng nói.
“…”
Tim Giang Ninh Phiến thắt lại, ngạt thở đến mức khó chịu.