“Tiêm Tiêm, em có yêu tôi thật không?”
Hạng Chí Viễn không chắc chắn hỏi cô, đôi tay chầm chầm ôm lấy chiếc eo thon gọn của cô.
Giang Ninh Phiến cụp mắt xuống, nhìn thấy cổ tay bị còng tay còng đến rách da của anh, Hạng Chí Viễn bị bí mật giam lại, anh đã ốm đi nhiều, đôi tay gầy trơ xương…
Anh chịu khổ nhiều rồi.
Hạng Chí Viễn bắt đầu từ mười hai tuổi đã không còn vui vẻ nữa…
Cô muốn trả lại giấc mộng ban đầu mà anh theo đuổi…
“Yêu, Tiêm Tiêm thật sự yêu anh”
“Tiêm Tiêm?” Hạng Chí Viễn trầm giọng lặp lại lời cô.
“Cậu Hạng tiếng tăm lẫy lừng bây giờ còn không xác định được tôi có phải Tiêm Tiêm không sao?” Giang Ninh Phiến cố tỏ ra nhẹ nhàng, hỏi ngược lại.
“…”
Hạng Chí Viễn ôm chặt cô, ngước đôi mắt thâm sâu ấy nhìn về phía mặt trời đang lặn.
Qua một lúc lâu.
Giang Ninh Phiến nghe thấy anh trầm giọng nói: “Khi nào thì em mới thôi khiến tôi mệt mỏi như vậy nữa.
”
Anh cứ như đang nói cho bản thân mình nghe.
“Tôi khiến anh mệt mỏi sao?” Giang Ninh Phiến hỏi ngược lại: “Tôi cứ nghĩ, tìm thấy tôi là chuyện khiến anh vui vẻ nhất.
”
“Em là Tiêm Tiêm, đúng không?”
“…”.
“Em nhất định là Tiêm Tiêm, em không thể mang chuyện này ra để lừa tôi nữa rồi.
”
Hạng Chí Viễn tự lẩm bẩm rồi ôm lấy cô, như một đứa trẻ tự ti bất lực.
“…”
Trái tim Giang Ninh Phiến không ngừng thắt chặt lại, mỗi dây thần kinh trên người đều khó chịu.
Giang Ninh Phiến, mày đúng là nhẫn nại.
Mày nhìn xem mày đã giày vò người đàn ông này thành bộ dạng gì rồi.
“Tiêm Tiêm, đi dạo với tôi.
” Hạng Chí Viễn từ chiếc ghế dài đứng lên, cánh tay dài nắm lấy cô.
“Đi dạo trên sân thượng?”
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên.
“Các người sẽ cho tôi đến những chỗ khác sao?” Anh còn muốn cùng cô đến Florence.
“…”
Giang Ninh Phiến im lặng, anh bây giờ là một tù nhân, sao có thể được tự do như vậy…
Sân thượng, là nơi duy nhất có thể tiếp xúc với ánh mặt trời.
Ánh sáng lành lạnh của hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu xuống khiến cho chiếc bóng của hai người kéo dài ra.
Ráng chiều như một bức tranh thủy mặc, tỏa ra sắc màu rực rỡ, nhiệt độ mang se se lạnh.