Cô Minh Thành tức đến giậm chân.
Hạng Văn Thanh liếc nhìn, giọng thâm sâu khó lường lên tiếng: “Cậu chính là thủ lĩnh An – người bắt lấy con trai tôi?”
An Vũ Dương nghe vậy, dừng lại, người sau lưng anh đều lần lượt dừng lại.
“Ông Hạng Văn Thanh?” An Vũ Dương hơi nghiêng đầu qua hướng về phía Hạng Văn Thanh, giọng nói nhã nhặn: “Nghe nói lần này ông bỏ ra không ít tiền.
”
Một câu nói trúng tim đen.
Chuyện Hạng Văn Thanh vì Hạng Chí Viễn mà ra mặt nhờ tất cả các mối quan hệ, cả hai giới đều biết.
“An Vũ Dương phải không?” Hạng Văn Thanh lạnh lùng nhìn kỹ người trẻ mắt mù này, rồi nói: “Tôi thay con trai tôi nhớ kỹ cậu rồi.
”
“An Vũ Dương phải không?” Hạng Văn Thanh lạnh lùng nhìn kỹ người trẻ mắt mù này, rồi nói: “Tôi thay con trai tôi nhớ kỹ cậu rồi.
”
“Đó là vinh hạnh của tôi.
Tôi vào chỗ trước.
”
An Vũ Dương thản nhiên đáp lời, bước chân rời đi.
Hai ba câu nói qua lại như một màn thảm sát đẫm máu của một bộ phim câm.
Hạng Văn Thanh quay người, ngồi xuống ghế.
Qua lúc lâu sau, Hạng Chí Viễn mới được đưa ra ghế bị cáo với tư cách bị cáo, anh vẫn mặc bộ âu phục đó, bộ y như lần đầu lên tòa, mặt không cảm xúc ngồi sau vành móng ngựa, hai tay bị còng sau lưng.
Hai cảnh sát tòa án đứng hai bên.
“Thứ vô dụng.
”
Hạng Văn Thanh nhìn bộ âu phục trên người anh thì tức giận.
Hạng Chí Viễn ngồi xuống, gương mặt dịu dàng dè dặt lộ ra chút tiều tụy, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.
Lạnh lùng như tảng băng ngàn năm, lạnh đến chết người.
Phòng số một
Sau khi thực hiện các lễ nghi rườm rà thì phiên tòa chính thức bắt đầu.
Thẩm phán chỉnh lại các tài liệu trên tay, giọng nghiêm túc từ loa hội trường phát ra: “Bên công tố có một nhân chứng mới, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bổn tọa và bồi thẩm đoàn cùng nhận định rằng nhân chứng này có tính quan trọng đối với vụ án lần này nên chấp nhận yêu cầu.
Có thể mời nhân chứng rồi.
”
Ánh mắt mọi người đều hướng về cửa.
Cô Minh Thành vừa thấy đã kích động đứng lên định gào lên nhưng bị cánh tay bên cạnh nắm lấy.
Hạng Chí Viễn ngước mắt, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng xinh đẹp nơi xa đó, thân hình cao gầy, chiếc váy bó đen dài tầm tám phân để lộ ra đôi chân trắng muốn, đôi chân của cô đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Cô im lặng đứng đó, mái tóc dài đen xõa xuống, gương mặt vô cùng bình tĩnh.
“…”
Đôi mắt Hạng Chí Viễn từ đầu không thèm quan tâm, bây giờ lại ngập tràn sương mù.
Như ma vương của mười tám tầng địa ngục, quanh thân bao bọc bởi ánh lửa, chỉ là ánh lửa đó lại vô cùng lạnh lẽo.
Cửa phòng số một từ từ mở ra trước mắt Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt bình tĩnh đi qua ghế nhân chứng, vào ngồi, lớp trang điểm trên mặt cô làm bóp méo đi vẻ đẹp vốn có của gương mặt, che đi tính cách vốn có của cô…