“…” Luật sư biện hộ bị Hạng Chí Viễn làm cho gượng gạo, không biết hỏi tiếp thế nào.
“Không sao.
” Giang Ninh Phiến nhìn Hạng Chí Viễn, đột nhiên không biết dũng khí từ đâu đến, chống đỡ cho cô nói tiếp: “Tôi có cao trào nhưng đó không đủ để nói lên điều gì, đó chỉ là phản ứng sinh lý bình thường mà thôi.
”
Mắt cô chỉ thấy được Hạng Chí Viễn.
Những người khác đều biến thành nền hết…
Mắt cô chỉ thấy được Hạng Chí Viễn.
Những người khác đều biến thành nền hết…
Cô muốn cứu tên ngốc này ra, dùng hết sức của cô và đặt hết danh dự của cô vào đó.
“…” Hạng Chí Viễn nghe vậy, trừng mắt nhìn Giang Ninh Phiến, như muốn phân tích thật giả trên gương mặt cô.
Chỉ là phản ứng sinh lý mà thôi?
Luật sư biện hộ bình tĩnh lại, vội vàng bắt đầu công kích tiếp: “Phản ứng sinh lý của nữ giới sẽ theo tâm trạng, trong lúc cao trào của nam nữ vừa hay nói lên khẳng định trong lòng cô với bị cáo, chứng minh cô…”
“Một người phụ nữ tìm trai bao, đạt được cao trào thì có thể chứng minh cô ấy yêu tên trai bao này sao?” Giang Ninh Phiến thản nhiên cắt ngang lời ông ta, đôi mắt vẫn nhìn về phía Hạng Chí Viễn.
Giọng cô lạnh lùng, ánh mắt còn lạnh hơn…
Như cái máy không có cảm xúc, lưu loát phủ định suy đoán của luật sư biện hộ.
Câu này trả lời rất hay.
Câu này trả lời rất hay.
“Trong mắt cô, bị cáo là trai bao?” Luật sự nhân cơ hội lập tức hỏi ngược lại, ông ta nhìn Hạng Chí Viễn một cái.
Vấn đề này là hỏi thay Hạng Chí Viễn.
“Anh ta chỉ là mục tiêu nhiệm vụ của tôi.
” Giang Ninh Phiến lạnh nhạt nhìn Hạng Chí Viễn, trả lời.
“Trong một năm sống chung với nhau, cô chưa từng rung động một lần với bị cáo sao?” Luật sư vốn định phủ định mọi lời khai từ trạng thái tình cảm của cô nhưng xem ra không được rồi.
Quả nhiên, Giang Ninh Phiến lạnh lùng trả lời: “Đương nhiên, tôi nghĩ mỗi cô gái ngồi ở đây đều sẽ không rung động với người đàn ông cưỡng hiếp cô ấy.
”
Những cô gái trong hội trường lần lượt gật đầu.
“…”
Đôi tay Hạng Chí Viễn nắm chặt vành móng ngựa, ánh mắt đáng sợ trừng mắt nhìn cô, ngón tay trắng bệch: “Em nói lại lần nữa!”
“…”
Giang Ninh Phiến im lặng nhìn anh.
“Giang Ninh Phiến, em có gan thì nhìn vào mắt tôi mà nói lại lần nữa!” Hạng Chí Viễn như phát điên lên, lớn tiếng nhìn cô gào lên.
Thẩm phán gọi im lặng cũng không có ích gì.
Giang Ninh Phiến làm hài lòng anh, trừng mắt nhìn Hạng Chí Viễn, đôi mắt thản nhiên và lạnh lùng nhìn anh, trong giọng nói mềm mỏng có chút lạnh lùng tuyệt tình: “Tôi chưa từng rung động với anh, chưa từng yêu anh, tôi trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, tôi biết rõ tôi đang làm gì, anh chỉ là mục tiêu nhiệm vụ của tôi mà thôi.
”