Dưới ánh đèn đường không sáng lắm, một gương mặt yêu nghiệt lộ ra trước cửa sổ xe, người đó ngước mắt nhìn sang, đôi mắt sâu thẳm lộ ra sương mù thấu xương.
Là Hạng Chí Viễn.
“…”
Giang Ninh Phiến sững sờ, tay cầm điện thoại buông thõng xuống, chưa gọi điện.
Sao anh lại xuất hiện.
Chẳng phải đêm này có tiệc tẩy trần của anh sao?
Hạng Chí Viễn u ám nhìn về phía cô, một tay buông thả bất kham trên vô lăng, khóe miệng cong lên thành nụ cười, đường cong ấy cuồng vọng vô cùng: “Giang Ninh Phiến, nhớ lời tôi nói, buổi tối cứ thấp tha thấp thỏm đợi tôi, tôi sẽ trở về tìm em bất cứ lúc nào.
”
Giọng nói âm u.
Xen lẫn uy hiếp.
Giọng nói âm u.
Xen lẫn uy hiếp.
“…”
Đợi?
Anh phải đi Thái Lan tiếp nhận dòng họ nhà họ Hạng, cô đợi, anh có thể đến không?
Đợi Tiêm Tiêm được phục chế lại kia xuất hiện, Giang Ninh Phiến cô cũng hoàn toàn biến mất khỏi mắt anh…
Giang Ninh Phiến nhìn anh, biểu cảm sững sờ lộ ra nụ cười lạnh lẽo thanh cao trong thoáng chốc: “Hạng Chí Viễn, vừa ra ngoài đã đến gặp tôi, anh không quên được tôi sao?”
Ánh mắt Hạng Chí Viễn trầm xuống, khinh thường nói: “Tôi không quên được tiếng rên trên giường của em.
”
“…”
Sắc mặt Giang Ninh Phiến trắng bệch.
“Không có đàn ông bù vào cho em, em trống trải đến mức nửa đêm chạy ra ngoài?” Hạng Chí Viễn ngồi trong xe nhìn cô trào phúng: “Thế nào, có cần thuê phòng với tôi không?”
Về việc đấu khẩu, cô thật sự không phải đối thủ của anh.
“Không cần đâu, trống trải thì có thể giải quyết, khu đèn đỏ ở đằng trước.
”
Giang Ninh Phiến thu lại nụ cười trên mặt, thờ ơ đáp lại, muốn cất bước đi.
“Em dám!”
Sắc mặt Hạng Chí Viễn bỗng dưng trầm xuống, xông lên gào lớn với cô, đặt tay lên cửa xe như thể muốn nhào xuống xe.
Giang Ninh Phiến thờ ơ nhìn về phía anh, không nói lời nào, bỏ đi chẳng thèm quay đầu lại.
“…”
Tay Hạng Chí Viễn nắm chặt cửa xe, hung hăng trừng bóng dáng cô đã đi xa.
Một cơn gió lùa vào trong xe, thổi bức ảnh lục lạc rơi xuống, phát ra âm thanh be bé.