“Ông chủ Hạng, cậu Hạng.”
Cô Minh Thành thắp hai nén nhang lần lượt đưa cho Hạng Văn Thanh và Hạng Chí Viễn, sau đó lùi sang một bên.
Đầu hương lóe lên ánh lửa.
Hai tay Hạng Văn Thanh cầm hương, hướng về phía tượng Phật lớn cất cao giọng nói: “Hạng Văn Thanh con không có con cháu, nhưng được ông trời thương xót cho con một đứa con nuôi hiếu thuận.
”
“…”
Hạng Chí Viễn đứng cạnh ông ta, trên tay cầm một nén hương, ánh mắt ảm đạm trống rỗng, chỉ mang vẻ hờ hững.
“Hôm nay, dưới sự chứng giám của Phật tổ, con xin trao nhà họ Hạng lại cho con nuôi Hạng Chí Viễn.
Cầu mong Phật tổ phù hộ cho nhà họ Hạng con đời đời thịnh vượng! Các anh em đồng tâm hiệp lực tạo ra một thời đại hoàng kim nhà họ Hạng ngày càng huy hoàng hơn.”
Nói xong, Hạng Văn Thanh hướng về tượng Phật lạy ba lạy, rồi cắm hương vào lư hương trên đền thời.
Sau đó, Hạng Văn Thanh xoay người nhìn Hạng Chí Viễn.
Dáng người Hạng Chí Viễn cao lớn, anh sải chân đi về phía tượng Phật lớn, cầm nén hương trong tay.
Ngay sau đó, Hạng Chí Viễn lại trầm mặc.
Trong chùa lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại mùi đàn hương và khói hương lượn lờ.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Tất cả mọi người cảm thấy có gì đó không ổn, lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Cô Minh Thành gấp đến nỗi đứng một bên liều mạng ra hiệu nhắc nhở Hạng Chí Viễn, lúc này mà còn thất thần gì cơ chứ…
Hạng Văn Thanh không nén được cơn giận, ông ta đứng bên cạnh sắc mặt trầm xuống.
Giây tiếp theo.
Hạng Chí Viễn phản ứng lại, mười ngón tay thon dài cầm nén hương trong tay, tàn hương rơi xuống tay anh.
Anh hướng mặt về phía tượng Phật, môi mỏng khẽ nói: “Hạng Chí Viễn con từ hôm nay sẽ tiếp nhận nhà họ Hạng, kiếp này đời này không phụ lòng các anh em.
Cúc cung tận tụy vì nhà họ Hạng, tới chết mới thôi.
Nếu con làm trái lời thề, sẽ giống như nén hương này.”
Dứt lời, Hạng Chí Viễn bẻ nén hương trong tay.
Nén hương bị chia thành hai đoạn.
Cô Minh Thành lập tức châm lửa đốt nửa nén hương trong tay anh, Hạng Chí Viễn cắm nửa đoạn hương này vào lư hương.
“Cậu Hạng! Cậu Hạng!”
Mọi người ở phía dưới vỗ tay hô to, có người còn huýt sáo, tiếng vang rung trời.
Lấn át cả tiếng chuông bên ngoài ngôi chùa.
Hạng Văn Thanh hài lòng nhìn Hạng Chí Viễn, xoay người về phía mọi người, vui vẻ hớn hở cất giọng hô to: “Còn gọi cậu Hạng nữa à, có phải nên thay đổi rồi hay không? ”
“Cậu chủ! Cậu chủ! Cậu chủ!”