Những bức ảnh bị vứt dưới đất bay qua lan can theo chiều gió, cuộn mình giữa không trung.
Hạng Chí Viễn đưa tay ra bắt lấy trong vô thức, hình ảnh Giang Ninh Phiến và An Vũ Dương nắm tay nhau qua làn đường đi bộ trong khung hình lại đập vào mắt anh.
Ngay giây sau, bàn tay đang vươn ra của Hạng Chí Viễn choàng qua Hạ Tiêm Tiêm, anh dùng một tay kéo cô ta vào lòng rồi cúi đầu hôn lên môi cô ta.
Một Hạ Tiêm Tiêm hiểu rõ về quá khứ của bọn họ, lại răm rắp vâng lời anh, thậm chí còn hiểu quá khứ tàn nhẫn đẫm máu của anh…
Hạng Chí Viễn, đừng tự hạ thấp mình nữa.
Hạng Chí Viễn nói với chính mình.
“…”
Hạ Tiêm Tiêm tròn mắt ngạc nhiên nhưng không giãy giụa, cô ấy nhón chân lên, vòng hai tay qua cổ anh đáp trả kịch liệt, nhiệt tình cho đi tất cả.
Cô ấy chấp nhận nụ hôn của anh, không chút lưỡng lự.
Hạng Chí Viễn hung hăng hôn cô ấy, cuồng nhiệt mà bá đạo, bất chấp mọi thứ.
Sau đó anh nhắm mắt lại.
Để tiếp tục nụ hôn này…
An Vũ Dương sắp xếp cho Giang Ninh Phiến một chức vụ văn phòng trong Cục Cảnh sát để cô có thể yên tâm dưỡng thai, cũng có thể tạm giữ chức vụ.
Đợi kỳ sinh đẻ và ở cữ qua đi, cô có thể đến Hồng Cảng nhậm chức một cách hợp tình hợp lý.
Hồng Cảng luôn là nơi mà Giang Ninh Phiến muốn đến.
Còn thành phố S, cô không hề muốn ở đây quá lâu, nơi này có quá nhiều kỷ niệm mà cô không muốn nhớ đến.
Thời gian nghỉ trưa, Giang Ninh Phiến buồn chán nên tìm việc để làm, cô đi một mình đến trung tâm thương mại để chọn đồ cho em bé.
Có lẽ do cơ địa được huấn luyện nên rất khỏe, ngoài việc thời gian đầu luôn nôn mửa, nhạy cảm ra thì thời gian sau cô mang thai em bé này rất nhẹ nhàng…
Cô chắc chắn em bé này sẽ không quấy phá như ba của em bé.
Giang Ninh Phiến nhìn giường cho trẻ sơ sinh, cô đưa tay chạm lên chuông gió treo trên giường, một loạt tiếng đinh đinh đoong đoong vang lên, vô cùng trong trẻo.
Có lẽ do cơ địa được huấn luyện nên rất khỏe, ngoài việc thời gian đầu luôn nôn mửa, nhạy cảm ra thì thời gian sau cô mang thai em bé này rất nhẹ nhàng…
Cô chắc chắn em bé này sẽ không quấy phá như ba của em bé.
Giang Ninh Phiến nhìn giường cho trẻ sơ sinh, cô đưa tay chạm lên chuông gió treo trên giường, một loạt tiếng đinh đinh đoong đoong vang lên, vô cùng trong trẻo.
“Đinh đinh đoong đoong.
”
Bụng cô bị em bé đạp một cái cùng với tiếng chuông gió.
“…”
Giang Ninh Phiến cười bất lực, vừa mới nghĩ em bé sẽ không quậy, thì ra chỉ là giả.