Xem ra là Cô Minh Thành cố ý tìm cách để cô tới đây, để dễ dàng trả thù, giống như vụ bôi sơn đỏ không có hồi kết ba tháng trước.
Giang Ninh Phiến trả lại chứng minh thư cuối cùng cho người ta rồi từ từ xoay người, ung dung nhìn đối phương.
Khung cảnh sau đó lại vượt ngoài dự đoán của cô.
Trên chiếc cầu thang dài, Cô Minh Thành dẫn theo một đám đàn em vô cùng hung tợn, trên khuôn mặt mỗi người đều lộ rõ vẻ du côn thường thấy trong Địa Ngục Thiên.
Đám người đứng dàn sang hai bên dưới cầu thang.
Ánh đèn sân khấu hộp đêm bỗng thay đổi, không còn ánh đèn rực rỡ muôn màu, chỉ có ánh đèn mờ nhạt như nắng chiều bao trùm khắp sân khấu.
Cả sân khấu tĩnh lặng.
Đến tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Giang Ninh Phiến ngước mắt lạnh nhạt nhìn về phía cầu thang, một đôi giày da màu đen lọt vào tầm mắt cô trước tiên, giày da sạch sẽ không một vết bụi bẩn đang từng bước từng bước đi xuống cầu thang, phát ra tiếng kêu trầm thấp vững vàng.
Rõ ràng chỉ là một động tác xuống cầu thang đơn giản nhưng lại khiến người ta cảm thấy người này làm tất cả người có mặt đều chấn động.
Tiếp đó là một đôi chân thon dài, chiếc quần tối màu được là thẳng tắp.
Người đó từng bước đi xuống.
Bàn tay đang buông thõng của Giang Ninh Phiến bất giác nắm chặt, nắm chặt, ngày một chặt hơn.
Móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay tạo ra cảm giác đau nhói.
Cơn đau này có thể giúp cô tỉnh táo, lý trí!
“Cậu chủ.
”
Cô Minh Thành và một đám đàn em cúi đầu, vẻ mặt kính cẩn.
Một giây sau, gương mặt yêu nghiệt kia của Hạng Chí Viễn xuất hiện trong tầm mắt của Giang Ninh Phiến, đôi mắt sâu thẳm đến mức không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, u ám mà lạnh lẽo…
Hóa ra, lần này không phải Cô Minh Thành.
Mà là sự trả thù của Hạng Chí Viễn.
Kiếp nạn khó thoát.
Giang Ninh Phiến chỉ nghĩ đến bốn chữ này, giống như anh của thời niên thiếu vậy, anh lại một lần nữa trở về báo thù…
Đương nhiên, cô là người hại anh thảm nhất, không tránh được, không trốn được.
Hạng Chí Viễn bước xuống cầu thang một cách tao nhã, giơ tay cài cúc áo, chậm rãi nhấc đôi mắt ngông cuồng lên quét về phía đám người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Giang Ninh Phiến, khóe môi chậm rãi nhếch lên thành một đường cong, cực kỳ khinh thường.
Hạng Chí Viễn bước xuống cầu thang một cách tao nhã, giơ tay cài cúc áo, chậm rãi nhấc đôi mắt ngông cuồng lên quét về phía đám người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Giang Ninh Phiến, khóe môi chậm rãi nhếch lên thành một đường cong, cực kỳ khinh thường.
Giang Ninh Phiến ra sức đâm móng tay vào lòng bàn tay của mình, ngay sau đó lạnh nhạt xoay người, chuẩn bị rời đi.