An Vũ Dương.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây đơn giản tựa lưng vào tường ở nơi đó.
Thân người có hơi gầy yếu.
“An Vũ Dương?”
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên kêu ra tiếng: “Sao anh lại ở đây?”
Muộn vậy rồi…
Trời cũng sắp sáng rồi.
An Vũ Dương bị đánh thức, bèn nâng đôi mắt nhập nhèm nhìn về phía cô: “Cô đã về rồi.”
Đôi mắt của cô đỏ quạch.
An Vũ Dương liếc mắt nhìn qua nhưng cũng không nói gì.
“Anh vẫn luôn chờ tôi ở đây sao?” Giang Ninh Phiến nghi ngờ tiến lên, ấn mật mã mở cửa rồi hỏi: “Là có chuyện gì sao?”
“Có.”
“Chuyện gì vậy?”
An Vũ Dương cầm quyển sách trên tay: “Mấy ngày nữa tôi phải thi lý thuyết nhưng rất nhiều chỗ tôi không biết.
Tôi thậm chí còn không tra được từ điển.”
“…”
Giang Ninh Phiến nhìn về phía cuốn sách dựng thẳng của anh ta, phía trên ghi rất rõ mấy chữ to “Kiến thức lý thuyết an toàn cho người lái xe”.
Cô cạn lời: “Anh muốn học lái xe sao?”
Thị giác của anh ta vừa mới khôi phục lại không lâu, sao đã vội học lái xe rồi?
“Ừ, cho nên muốn đọc nhiều sách chút, nhưng phát hiện ra mình là một đứa thất học.”
An Vũ Dương đứng thẳng người, nhìn vào mặt cô rồi mỉm cười một cái rất nhẹ nhàng và dịu dàng, cũng không hề tự giễu mà chỉ là bình tĩnh trần thuật sự thật.
Giang Ninh Phiến đẩy cửa đi vào nhà trọ, vừa đi vừa khuyên bảo anh ta: “An Vũ Dương, một miếng không thể ăn thành người mập được.
Anh cần từ từ thích ứng với xã hội này.”
Cô có thể hiểu được An Vũ Dương đang muốn nhanh chóng biến mình thành một con người bình thường, dung nhập với xã hội.
Nhưng như trẻ con vừa sinh ra vậy, không thể bắt buộc anh ta lập tức trở thành một người mà cái gì cũng biết được.
Anh ta cần có thời gian để nhận biết mọi thứ…
“Thế nên bước đầu tiên của tôi là học lái xe.” Lái xe là bước đầu tiên để An Vũ Dương thích ứng với thế giới.
Giang Ninh Phiến thay dép lê, khó hiểu nhìn về phía anh ta: “Vì sao? Chẳng phải anh đã có tài xế rồi sao?”
Sao phải vội vàng học lái xe như thế chứ.
“Tôi làm phiền cô rồi hả?”
An Vũ Dương đi theo cô vào nhà, không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Đâu có.” Giang Ninh Phiến nói: “Vậy anh ngồi trước đi, tôi đi nấu hai tô mỳ nhé, chúng ta vừa ăn vừa đọc sách.”