Dù sao cô cũng khóc cả đêm rồi, nhất thời muốn ngủ cũng không ngủ được.
Có người nói chuyện cùng, không đến mức trong nhà trống trơn im ắng quá.
An Vũ Dương tới thật đúng lúc.
“Tôi làm cho, tôi muốn học.” An Vũ Dương nói rồi để cuốn sách lên cái bàn nhỏ bên cạnh.
Anh ta tao nhã cuộn tay áo lên rồi quen thuộc đi vào phòng bếp nhà cô.
Ngày ấy, khi vừa khôi phục lại thị giác, ngay cả đi đường An Vũ Dương cũng không dám.
Giang Ninh Phiến cởi áo khoác ngoài ra để sang một bên rồi đi vào phòng bếp.
Chỉ thấy An Vũ Dương nhìn chằm chằm đống gia vị, ánh mắt còn rất nghiêm túc tiến hành phân biệt các thứ, vừa nhìn vừa nhỏ giọng nói: “Loại đặc là bột ngọt, loại mịn là muối, màu vàng là hạt nêm… vàng…”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh ta, Giang Ninh Phiến không nhịn được cười: “Đúng vậy, đó là màu vàng.”
Việc xác định màu sắc của anh ta không quá rõ ràng.
Anh ta còn phải học nhiều thứ ở thế giới này lắm.
Anh ta vội vàng như vậy trái lại còn khiến cho cái đầu thông minh trở nên hỗn loạn.
“Ừ.”
An Vũ Dương giơ tay, thật cẩn thận bật bếp ga rồi đổ nước vào nồi, sau đó trực tiếp thêm một chút muối vào rồi đậy nắp lại,
“Không thêm bột ngọt và hạt nêm sao? Nước súp sẽ tươi hơn đó.”
Giang Ninh Phiến không có gì làm đứng bên cạnh hỏi.
An Vũ Dương lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không được, cô là phụ nữ có thai, mà thành phần chủ yếu của bột ngọt là muối natri của axit glutamic, nếu kết hợp với máu trong cơ thể người thì sẽ khiến cơ thể bị thiếu kẽm.”
“…”
Giang Ninh Phiến đứng nơi đó, ánh mắt đơ luôn, người cũng hoảng lên.
“Tôi đang hỏi anh tại sao anh lại tự nấu ăn cho tôi?”
“Nếu là đầu bếp khác thì sẽ cho bột ngọt vào.
Tôi không thể để cô ăn thứ đó được.”
“Tốt nhất là cô nên quen với mọi thứ đi.
Vì cuộc sống sau này của cô là do tôi bao tất.”
“…”
Nói mới nhớ, cô còn nhớ rõ Hạng Chí Viễn đã từng nói những lời tương tự, nhưng chỉ chớp mắt đã là quá khứ rồi.
Bây giờ, những lời đó đều nên thuộc về cô gái xa lạ có khuôn mặt thanh thuần kia.
Giang Ninh Phiến, đối với Hạng Chí Viễn mà nói thì đại khái là bây giờ cô chỉ như con ruồi bọ anh nuốt nhầm mà thôi, khiến anh buồn nôn.
truyện tiên hiệp hay
“Ninh Phiến? Ninh Phiến?”
Giọng nói dịu dàng như gió xuân của An Vũ Dương kéo Giang Ninh Phiến từ trong trí nhớ trở về.
Giang Ninh Phiến đảo mắt hỏi: “Sao thế?”
“Cô nghĩ cái gì vậy? Tôi gọi cô mấy tiếng mà cô đều không nghe thấy.” An Vũ Dương nhìn cô cười cười, giọng điệu dịu dàng lạnh nhạt: “Là chê tôi làm phiền cô trong này sao? Tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Trong căn bếp mở, An Vũ Dương và Giang Ninh Phiến đứng đối mặt với nhau qua cái tủ để bát.