Chứng nhận kết hôn.
Bọn họ thật làm theo trình tự, lên giường, mang thai, kết hôn… Như các cặp đôi bình thường vậy.
Thuận buồm xuôi gió, ngọt ngào.
Mắt của Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào chứng nhận kết hôn trên kính chắn gió, hơi thở nặng nề, nham hiểm trong mắt càng ngày càng dày đặc, lạnh lẽo như ma quỷ luyện thành trong ngục.
Giang Ninh Phiến, cô nghĩ cô có tư cách để hạnh phúc sao?
Hạng Chí Viễn trừng mắt nhìn bức hình trên chứng nhận kết hôn, đôi mắt hừng hực lửa, đốt cháy mọi u ám.
Giây sau.
Hạng Chí Viễn vào số lùi, cấp tốc lùi xe lại.
Giang Ninh Phiến và An Vũ Dương nghe thấy tiếng thì vội vàng né ra, An Vũ Dương nắm chặt lấy tay cô, kéo cô ra sau.
“Két.
”
Lamborghini phanh gấp trước mặt bọn họ.
Giang Ninh Phiến nghi ngờ nhìn qua, sau đó ngạc nhiên mở to mắt…
“Ầm!”
Hạng Chí Viễn đẩy cửa xe đi xuống, đôi mắt âm u sắc bén quét qua bọn họ.
Trên tay anh có thêm khẩu súng màu bạc.
Sát khí bức người.
Giang Ninh Phiến cứng đờ đứng tại đó, không hề nghi ngờ Hạng Chí Viễn sẽ dùng súng bắn vài cái lỗ trên người cô bất cứ lúc nào…
Không phải anh đang ở bệnh viện sao?
Sao đột nhiên lại ở đây, đi theo bọn cô qua sao?
“Hạng Chí Viễn, anh đừng làm bậy.
” Giọng An Vũ Dương nghiêm nghị, đứng ra chắn trước mặt Giang Ninh Phiến, liếc nhìn camera gần đó.
Hai người đàn ông đứng đó nhìn nhau.
Hạng Chí Viễn ngước đầu lên nhìn về hướng An Vũ Dương vừa nhìn một cái, camera à?
Hạng Chí Viễn giơ thẳng súng lên, vươn thẳng cánh tay chĩa họng súng lên đầu của An Vũ Dương, cằm khẽ ngước, mặt hống hách, vênh váo không hề kiêng dè…
“Hạng Chí Viễn anh làm gì vậy?”
Giang Ninh Phiến hơi sợ hãi nét u ám trên mặt Hạng Chí Viễn lúc này.
Cô đã từng thấy qua mấy thủ đoạn của anh.
“Không muốn anh ta chết thì lên xe cho tôi!”
Hạng Chí Viễn dùng súng chỉ vào đầu An Vũ Dương, một đôi mắt đen thẫm u ám nhìn vào mặt Giang Ninh Phiến, nói từng chữ một, không có chỗ cho mặc cả.
“Được.
”
Giang Ninh Phiến đoán được sự trả thù của Hạng Chí Viễn sẽ không kết thúc đơn giản nên đã chuẩn bị tốt tâm lý.