Tầm bốn tháng trước, khi mối quan hệ giữa cô và Hạng Chí Viễn bắt đầu xấu đi, số lần cô đến gặp anh cũng ít dần, cho nên anh cho là cô và An Vũ Dương…
Vậy anh nghĩ như vậy cũng là chuyện đương nhiên.
“Cứ suy nghĩ từ từ, em còn thời gian một tiếng để suy nghĩ.
” Hạng Chí Viễn ‘tốt bụng’ nhắc nhở cô: “Nếu em lựa chọn làm người mẹ vĩ đại, cuộc sống sau này của đứa bé, tôi sẽ thông báo hết cho cô, em cảm thấy cách trả thù này thế nào?”
“Anh có thể đừng biến thái như vậy không?”
Giang Ninh Phiến nghe xong chỉ muốn đánh anh.
Anh đang cho cô lựa chọn ư?
Rõ ràng anh đang ép cô nói ra đây chính là con của anh, sau đó khiến cho tình hình càng thêm rối loạn hơn.
Cô đã chọn con đường nào để tình hình trở nên đơn giản như ngày hôm nay, mới có thể cho anh một cuộc sống mới.
Vì sao anh không chịu buông tha cho cô, chẳng phải trong lòng anh đã có một Tiêm Tiêm rồi sao?
“Tôi chỉ đang suy nghĩ, phải dùng cách trả thù nào mới càng khiến em khó chịu hơn, em càng khó chịu thì tôi càng sung sướng.
”
Nói xong, Hạng Chí Viễn bưng lên một bát mỳ Ý, dùng nĩa cuốn lên rồi đưa đến bên môi cô, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Há miệng.
”
“Không ăn.
”
Giang Ninh Phiến nghiêng đầu sang chỗ khác.
“Vậy thì thời gian suy nghĩ rút ngắn còn nửa tiếng, nửa tiếng sau em sẽ lên du thuyền cùng tôi.
” Cái tay cầm nĩa của Hạng Chí Viễn vẫn không hề động, uy hiếp trong mắt rất rõ ràng: “Làm tình với phụ nữ mang thai rất…”
“Tôi ăn.
”
Giang Ninh Phiến nghe được những lời kia cảm thấy rất buồn nôn, đưa tay muốn cầm cái nĩa trong tay anh.
“Tôi tự ăn…”
Hạng Chí Viễn muốn nói gì đó theo thói quen, nhưng giống như ý thức được cái gì, cánh tay cứng đờ trong nháy mắt, sau đó hung hăng nhét cái nĩa vào tay cô.
Trên mặt anh hiện lên vẻ xấu hổ.
Giang Ninh Phiến thấy anh như vậy, tim thắt chặt, hốc mắt chua đến đau đớn.
Ba tháng không thấy, giữa bọn họ giống như có rất nhiều thói quen không sửa được, ngay cả việc anh đút cô ăn cơm cũng trở thành thói quen.
Quen với việc tất cả những sinh hoạt thường ngày đều là anh chăm sóc cho cô.
Giang Ninh Phiến không nói gì, dùng nĩa cuộn một phần mỳ Ý bỏ vào việc, mùi vị thức ăn trong miệng vẫn như vậy, đôi mắt cô ươn ướn, trái tim đau như muốn nổ tung….
Cho thêm muối.
Cho thêm bột ngọt.
Cho thêm các loại gia vị không thích.
Đã cho thêm nhiều như vậy, vì sao cô còn có thể nhìn ra được đây là món Hạng Chí Viễn tự nấu.