Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế


“Ra ngoài.


Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm cô đầy thâm trầm, đôi môi mỏng nặn ra hai từ, giọng điệu ra lệnh không mang chút tức giận nào nhưng lại không cho phép đối phương từ chối
“Là ai làm?”
Thấy cô không trả lời, giọng điệu của Hạng Chí Viễn trở nên nặng nề hơn, từng chữ thốt ra ngày càng lạnh lẽo.

“Anh muốn làm cái gì?” Giang Ninh Phiến hỏi lại.

“Giết nó.


“…” Giang Ninh Phiến kinh ngạc nhìn Hạng Chí Viễn, vốn cứ tưởng là anh nói đùa, nhưng trên mặt anh lại không có chút ý tứ đùa cợt nào cả, sâu trong ánh mắt anh tràn đầy sự u ám rét buốt.

“Mau nói cho tôi biết, là thằng nào làm cho em bị thương?”

“Hôm nay anh quậy long trời lở đất như vậy rốt cuộc là muốn làm cái gì vậy hả?” Giang Ninh Phiến thực sự không thể nào hiểu nổi anh.

“Muốn biết tên chó chết nào làm cho em bị thương!”
“…”
Giang Ninh Phiến ngỡ ngàng nhìn anh, trầm mặc một hồi rồi xoay người mở cửa muốn rời đi.

Hạng Chí Viễn nắm lấy cổ tay cô từ phía sau.

Một giây sau, cô bị ép lên cánh cửa, Hạng Chí Viễn đè thân mình lên, hai tay giữ chặt lấy bả vai cô, đứng trước cửa giam cô lại trong lồng ngực của mình, cao ngạo nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu không thấy đáy, giọng điệu hơi khó chịu: “Chạy cái gì mà chạy?”
“Hạng Chí Viễn, anh có thể thôi nhàm chán như vậy có được không hả? Rốt cuộc là anh muốn cái gì đây?” Lưng của Giang Ninh Phiến dán lên trên cánh cửa, ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Hạng Chí Viễn: “Nếu như anh vẫn không thể buông bỏ được hận thù với tôi, vậy thì anh cứ tiếp tục làm nhục tôi cũng được, không sao hết, đừng cứ nắng mưa thất thường nữa.


“Tôi thất thường?”
“Ngay cả việc đem tôi đi đấu giá như một món hàng mà anh cũng có thể thực hiện được, vậy thì hà cớ gì lại còn hỏi cổ của tôi làm sao bị thương.

” Giang Ninh Phiến kéo miếng băng gạc đang dán trên cổ lộ ra một vết hằn đầy máu, giọng điệu lãnh đạm: “Là tôi tự gây ra đó, bởi vì tôi muốn chơi cái trò chơi trinh tiết mà mấy người cho là nực cười đó không được sao?”

Giang Ninh Phiến mỉa mai đáp.

“Tối hôm qua tôi có quay lại tìm em.

” Chợt Hạng Chí Viễn trầm giọng nói, giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm.

“…”
Giang Ninh Phiến kinh ngạc, không dám tin mà nhìn anh.

“Tôi có đi tìm em, nhưng em lại bị một thằng mù chết tiệt cứu đi mất rồi.

” Hạng Chí Viễn giữ chặt lấy hai bả vai cô u ám nói.

“Tìm tôi sao?” Giang Ninh Phiến không dám tin mà lặp lại lời anh nói: “Anh quay trở lại là muốn nhìn cho rõ bộ dạng của tôi khi bị những tên đàn ông khác làm nhục sẽ trông như thế nào à?”
Anh nói tối hôm qua anh có quay trở lại.

Trong lúc cô đang mê man thì chợt nhận ra một gương mặt quen thuộc ở phía xa.

Quả thật là anh sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận